TẠ TRƯỜNG NINH TÁI SINH, HẦU PHỦ NÁO LOẠN RỒI!!! - Chương 107: Quận vương, người làm sao vậy?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-08-04 08:47:54
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lòng Thẩm Tri Nghiễn khỏi khựng một nhịp.

Chẳng lẽ mẫu thật sự điều gì ?

 

Hắn đương nhiên sẽ ngốc đến mức tìm đại ca để xác nhận.

Xác nhận cái gì chứ?

Bất kể Tần Khai Tễ và Ngô thị thật giả, cả đời chỉ một mẫu .

Đó chính là phu nhân Tĩnh An Hầu phủ, Tạ Trường Ninh.

So với việc phận bại lộ, thì những lời đồn nhảm hiện tại là gì ?

 

"Con xin thỉnh an mẫu !"

 

 

Khi Thẩm Tri Nghiễn bước , Du ma ma đang xử lý vết thương cánh tay cho Tạ Trường Ninh.

Vừa , liền thấy vết thương sâu đến tận xương, m.á.u me đầm đìa, trông vô cùng đáng sợ.

Chỉ một cái liếc mắt, nghi ngờ trong lòng liền tan vài phần.

Nếu mẫu thật sự nghi ngờ phận của bọn họ, bà tuyệt đối sẽ bảo vệ tam đến mức .

 

"Để tránh Tri Châu lo lắng, con đừng với nó chuyện thương."

 

 

Một câu của Tạ Trường Ninh càng khiến nghi ngờ trong lòng gần như tan biến.

Ngoài mẫu , còn ai sẽ đối xử với bọn họ như ?

Chỉ mẫu , mới luôn nghĩ vì họ.

 

"Mẫu , là con bất hiếu.

Trước đây đều là của con.

Con hứa từ nay sẽ sửa đổi, tuyệt đối phiền lòng nữa."

Hắn quỳ sụp xuống mặt nàng, dáng vẻ vô cùng hối .

 

"Tri Nghiễn, con ?

Mẫu tử nào thù oán để qua đêm chứ, chuyện sớm quên ."

Tạ Trường Ninh sống mũi cay cay, nước mắt lưng tròng, lập tức đỡ dậy.

 

 

"Tạ ơn mẫu trách con!"

Thẩm Tri Nghiễn xúc động đến rơi nước mắt.

 

"Nam nhi nước mắt cũng dễ rơi, đó mới là hài tử  của Hầu phủ chúng , nữa."

 

 

"Vâng!"

Thẩm Tri Nghiễn gật đầu thật mạnh.

Hai  như từng ngăn cách gì.

 

 

Tạ Trường Ninh liếc du ma ma, hiệu đuổi hết hạ nhân ngoài đóng cửa .

"Tri Nghiễn, đợi Liên Ngọc sinh con xong, mẫu sẽ lập tức cho nhỏ m.á.u nhận .

Nếu chuyện gì...

Con yên tâm, mẫu tuyệt đối sẽ để con chịu ấm ức.

Hầu phủ chúng thì , nhưng phủ Quốc Công là nơi dễ soi mói.

Mọi chuyện đều cần chứng cứ xác thực.

Ngoài , dù Quốc Tử Giám cũng .

Mẫu   sớm liên hệ với Quan Lam thư viện.

Chỉ cần con , lúc nào cũng thể học.

Ta tin sang năm con nhất định sẽ đỗ cao."

 

 

"Gì cơ? Mẫu giúp con sắp xếp thỏa ở Quan Lam thư viện ?"

Thẩm Tri Nghiễn giấu nổi sự kinh ngạc.

 

 

Quan Lam thư viện danh tiếng vang dội, hề kém cạnh Quốc Tử Giám.

Lại cả đại nho đương thời - Yến Lễ giảng dạy.

Bao nhiêu tranh giành từng suất , mà mẫu lo xong hết ?

 

"Đương nhiên ."

Tạ Trường Ninh thở dài một tiếng:

"Đại ca con thể trông cậy.

Trong các con, thông minh nhất chính là con.

Mẫu đặt nhiều kỳ vọng nơi con."

 

Nàng chăm chú Thẩm Tri Nghiễn, từng chữ rõ ràng:

"Sau , Hầu phủ chỉ thể giao cho con.

Mẫu hy vọng con thể gánh vác trọng trách ."

 

 

Thẩm Tri Nghiễn trong lòng như lửa bùng cháy:

" tam ..."

 

 

Hắn , Tạ Trường Ninh ngắt lời:

"Mẫu   suy nghĩ kỹ .

Tam con xưa nay việc lỗ mãng, chỉ con mới đủ năng lực.

Sau con chăm sóc cho thật ."

 

 

"Xin mẫu yên tâm, con nhất định sẽ !"

Thẩm Tri Nghiễn xúc động thôi.

Hắn mà, kết quả nhất định là thế.

Tam dựa mà tranh với ?

 

 

"Đi thôi, theo đến thăm tổ mẫu một lát.

Lâu gặp, chắc con cũng nhớ bà lắm."

 

 

Ánh mắt Tạ Trường Ninh lóe sáng.

Chỉ cần bước cuối cùng nữa là xóa sạch nghi ngờ trong lòng .

Tần Khai tễ và Ngô thị để nàng nuôi con bọn họ suốt bao năm, giờ đòi nhận ?

Trên đời chuyện dễ dãi như thế?

 

Còn chuyện học hành, Thẩm Tri Nghiễn chỉ là học sinh dự thính.

Chỉ khi ngoài, mới hiểu việc cưới một kỹ nữ thanh lâu sẽ hủy hoại đời .

Lời bàn tán của thiên hạ chính là giọt nước tràn ly.

Cũng là lưỡi dao, cắt đứt tâm trí .

Đừng quên,  hiện tại vẫn Thái phó quyền cao chức trọng.

Chẳng ai xem trọng .

 

 

 

Tùng Bạch viện.

Trong phòng hương trầm nghi ngút.

 

Tần thị hôm nay tắm rửa sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, khí sắc , trông như chăm sóc chu đáo.

 

 

"Tổ mẫu, con đến thăm đây."

Thẩm Tri Nghiễn lúc thả lỏng đề phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-107-quan-vuong-nguoi-lam-sao-vay.html.]

 

"Ô ô……"

Vừa thấy , Tần thị kích động thôi, há to miệng gào , nhưng một lời cũng .

 

 

"Nhìn xem, tổ mẫu con mừng đến mức nào!"

Tạ Trường Ninh đúng lúc.

 

Tại khí sắc Tần thị như ?

Giữa mùa hè, Tạ Trường Ninh sai nhét lò sưởi giường bà , khiến bà nóng bức đến sắp phát ban.

Người càng nóng, sắc mặt càng đỏ hồng.

 

"Ô ô……'

Tần thị nóng đến mức sắp nổi mẩn, trong lòng đầy ấm ức, với Thẩm Tri Nghiễn nhưng miệng giờ thể một chữ.

Chỉ mãi như một đứa trẻ.

 

Thẩm Tri Nghiễn liệu điều gì?

Nếu thật sự quan tâm đến tổ mẫu, sớm nghĩ cách đến thăm .

?

Một kẻ vì lợi ích mà bất chấp thủ đoạn, thể sinh đứa con trọng tình trọng nghĩa ?

mơ!

 

"Tổ mẫu con bây giờ như một đứa trẻ, thấy ?

mẫu   để các con đến gặp , vì  cần nghỉ ngơi.

Nếu mỗi gặp như , thì mà hồi phục ?"

 

 

"Mẫu   đúng, chúng về thôi.

Để tổ mẫu nghỉ ngơi."

Thẩm Tri Nghiễn chu đáo.

 

Thấy dậy mất, Tần thị lập tức òa lên nức nở.

 

 

Sau khi bọn họ khỏi, trong phòng Tần thị xuất hiện thêm một .

 

"Nhị tiểu thư, đến giờ uống thuốc ."

 

"..."

Đồng tử Tần thị co rút dữ dội, hoảng loạn tột độ, miệng há to, nên lời.

 

Người hầu hạ bà mấy ngày nay ai khác, chính là Xuân Lan.

Và đó là do Xuân Lan chủ động xin đến.

 

 

"Phu nhân quả là cao tay."

Về đến Tê Hà viện, Du ma ma cảm thán ngừng.

 

 

Tạ Trường Ninh sớm Thẩm Tri Nghiễn tuyệt đối nhận Tần Khai Tễ và Ngô thị, ánh mắt đầy mỉa mai:

"Khi công thành danh toại thì sợ vết nhơ, vì chẳng ai dám bàn tán.

nếu giờ rời khỏi Hầu phủ, là cái gì?

Có Thẩm Tri Tự tấm gương, sẽ càng trân trọng những gì đang ."

 

 

Chỉ cần nàng đẩy nhẹ một bước, khiến cảm thấy thứ đều sắp trong tay, thì sẽ nóng lòng loại bỏ tất cả chướng ngại.

Tần Khai Tễ và Ngô thị c.h.ế.t trong tay nàng thì chẳng thú vị gì.

Chết trong tay chính con ruột của , như thế mới khiến họ cam tâm nhắm mắt.

 

 

---

Chớp mắt đến tối.

Tống Văn Cảnh đang cùng hai tiểu vui đùa giường.

 

Thẩm Tĩnh Vân bên cạnh hầu hạ, đôi mắt đỏ hoe đầy uất hận.

Vết thương nàng còn lành, dày vò nàng như thế.

 

Nàng hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t Tống Văn Cảnh và hai ả kỹ nữ .

nàng chẳng thể gì.

 

"Quận vương, Thẩm vất vả thế, để nàng cùng chúng vui vẻ, ?"

Ả nữ nhân lẳng lơ quyến rũ, liếc Thẩm Tĩnh Vân.

 

Tống Văn Cảnh liếc nàng một cái, tà:

"Cũng . Bao ngày nay nhịn , chắc cũng thèm lắm."

 

 

Hắn đưa tay định kéo nàng.

Thẩm Tĩnh Vân theo bản năng lùi .

 

 

"Đã là kỹ nữ mà còn giả liệt nữ trinh tiết mặt ?

Không hổ!"

Tống Văn Cảnh tát một cái như trời giáng, túm tóc nàng, kéo mạnh lên giường.

 

Thẩm Tĩnh Vân vùng vẫy, nhưng dám.

Chỉ thể cắn răng chịu đựng.

Nàng là đích nữ Hầu phủ, rơi xuống cảnh ngộ thế ?

 

Thấy nàng phản ứng, Tống Văn Cảnh cau mày:

"Ngươi bày cái mặt c.h.ế.t đó cho ai xem hả?

Buồn nôn! Cười cho !"

 

 

Hắn bóp chặt cổ nàng.

Thẩm Tĩnh Vân chỉ còn gượng trong tuyệt vọng.

 

Tống Văn Cảnh lạnh:

"Cởi!"

 

 

Thẩm Tĩnh Vân dám phản kháng.

 

Tống Văn Cảnh đưa tay vỗ vỗ mặt nàng, giọng khinh bạc:

"Nếu ngươi lời sớm một chút thì ..."

 

Không , còn hết câu, thể đột nhiên mềm nhũn, ngã lăn giường.

 

"A! Quận vương, ?

Người đừng dọa mà!"

Hai ả nữ nhân lẳng lơ hoảng hốt kêu lên, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Loading...