Đôi mày nhíu , Diêm Vương lạnh lùng lệnh:
"Lên đây."
Tần Vũ Niết lời yêu cầu đột ngột của Diêm Vương cho ngẩn một chút nhưng đó nhanh chóng lấy tinh thần, phần ngập ngừng trả lời:
"Việc ... ."
Tần Vũ Niết suy nghĩ thêm một chút, thái độ càng trở nên kiên quyết hơn.
Diêm Vương cho cô cơ hội từ chối, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Diêm Văn Cảnh hếch cằm, lạnh lùng đáp:
"Có gì mà thích hợp? Ta bảo cô lên thì cô lên. Hay là xuống mời cô? Hoặc là cô xuống?"
Câu cuối cùng của Diêm Vương còn nhấn mạnh thêm, ngữ khí càng thêm sắc lạnh.
Tần Vũ Niết , đành nhấc chân bước lên bậc thang, tiến đến chỗ Diêm Vương Gia.
Khi tới nơi, một chiếc ghế như từ hư xuất hiện ngay bên chân cô. Diêm Vương Gia nhẹ nhàng nhướng cằm, ý bảo:
"Ngồi ."
Tần Vũ Niết hít sâu một , cố gắng giữ bình tĩnh xuống. Trước khi Diêm Vương Gia kịp mở lời, nàng nhanh tay lấy tập hồ sơ chuẩn sẵn, đặt lên bàn bát tiên mặt ngài. Nàng đẩy nhẹ nó tới, hai tay ngay ngắn đặt đùi, gương mặt cứng đờ nhưng nghiêm túc:
"Diêm Vương Gia, đây là khoản chia lợi nhuận trong thời gian qua. Tổng cộng là... bốn nghìn vạn."
Diêm Vương Gia liếc qua một cái, gật đầu nhàn nhạt:
"Ừm."
Chỉ một âm tiết đơn giản, thêm một câu nào khác.
Tần Vũ Niết cảm thấy khó xử khi ánh mắt sắc bén của Diêm Vương Gia khóa chặt. Không chịu nổi bầu khí , cô cố gắng giữ vẻ tự nhiên, :
"Diêm Vương Gia, hoa hồng đưa tới tận tay ngài . Nếu ngài còn việc gì khác, xin phép về tửu lầu. Tửu lầu khai trương, thật sự bận rộn."
Diêm Vương Gia khẽ nhếch môi, ánh mắt mang theo sự châm biếm đầy bí ẩn, giọng điệu chậm rãi mà uy lực:
"Không cần vội. Ta còn vài việc hỏi cô."
Nói xong, Diêm Văn Cảnh còn cố ý rót một chén , đẩy về phía cô, động tác nhàn nhã nhưng khiến khí như đặc quánh .
Tần Vũ Niết cảm giác trong lòng như đè nén. Cái cảm giác lạ lùng tối qua khi nghĩ về Diêm Vương gia trỗi dậy, quấy nhiễu tâm trí cô. Diêm Vương Gia thực sự ... kỳ quặc.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Để che giấu sự lúng túng, Tần Vũ Niết vội nâng chén lên, giả vờ nhấp một ngụm. chạm môi, cô lập tức cảm nhận ... quá nóng!
"Ui!" Tần Vũ Niết thầm rủa trong lòng, dám phun cũng chẳng dám uống tiếp, chỉ cố gắng nhấp một ngụm nhỏ đặt vội xuống bàn.
Lấy bình tĩnh, Tần Vũ Niết thẳng lưng, Diêm Vương Gia, nghiêm túc hỏi:
"Ngài hỏi điều gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/356.html.]
Diêm Vương Gia nhàn nhạt đáp, giọng điệu chậm rãi như đang nghĩ ngợi:
"Quên mất . Để nhớ xem."
Tần Vũ Niết: "..."
Tần Vũ Niết lúng túng, gượng gạo :
"Vậy... nếu nhớ , xin phép về ? Khi nào ngài nghĩ , cứ với cũng ."
Diêm Vương Gia nhịp nhịp ngón tay thon dài lên mặt bàn, động tác nhẹ nhàng nhưng tạo âm thanh đều đều đầy áp lực. Giọng lười nhác vang lên, pha chút ý vị khó hiểu:
"Đừng vội. Ta sắp nghĩ ."
Nghe , Tần Vũ Niết dám hé răng thêm một lời, chỉ cứng đờ như tượng. Trong khí bỗng tràn ngập một loại cảm giác khó gọi tên, hổ ngột ngạt, khiến cô chỉ cúi gằm mặt, tránh ánh mắt sắc bén của Diêm Vương Gia.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài, Thôi Phán Quan bước khỏi phòng nhịn rút ngay điện thoại, điên cuồng gõ lên nhóm chat bí mật của :
Thôi Phán Quan: "Diêm Vương Gia!!! Ngài bảo phiền bận, đuổi thẳng cổ ngoài!!!"
Kèm theo đó là một chuỗi biểu cảm phẫn nộ, ai oán.
Cả nhóm lập tức nhảy hưởng ứng:
Quỷ 1: "Lại nữa ? Ngài dạo càng ngày càng lạ!"
Quỷ 2: "Đuổi ngài ngoài , chẳng lẽ ngài chuyện "tư mật" gì chăng?"
Thôi Phán Quan: "Tư mật cái gì! Chỉ là đó Bà chủ Tần thôi! Vậy mà cũng chê "vướng bận"!"
Quỷ 3: "Ồ... Bà chủ Tần . Thế thì khác !"
Thôi Phán Quan: @Mạnh Bà, cô sớm Tần cô nương sẽ tới ? Cố tình lừa bọn đặt cược với cô, đúng ? Cô chơi kỳ quá! Vụ cá cược tính!"
Mạnh Bà: "Khó mà , đ.á.n.h cược thì giữ lời. Đừng quên qua cầu Nại Hà công cho một tháng!"
Phạm Vô Cữu: "Thôi Phán Quan, rõ coi? Tần cô nương thật sự đến? Rồi chuyện Diêm Vương Gia đuổi ngài ngoài là thế nào?"
Tạ Tất An: "Mạnh Bà quả là Mạnh Bà, đoán việc như thần!"
Mạnh Bà: "Vuốt m.ô.n.g ngựa vô dụng! Ai cá cược thua thì cứ chuẩn tới việc, mỗi một tháng!"
Đầu Trâu: "Không ngờ Diêm Vương Gia là kiểu như . Vụ cược , phục!"
Thôi Phán Quan:
"Ta hùng hổ phán một câu đầy khí thế, ngẩng đầu lên thì thấy Tần cô nương bước . Kết quả? Diêm Vương Gia thấy cô liền bảo việc cần , ý ngầm là: Mau biến ! Ngài sợ phiền "bầu khí riêng tư" của hai bọn họ. Ta nuốt cục tức, mà nghĩ xem, chẳng lẽ Diêm Vương Gia thể đích tới tìm Tần cô nương ? Lại còn bắt cô tới đây, sợ phá đám?"
Thôi Phán Quan (bức xúc hơn):
"Nếu Diêm Vương Gia gặp Tần cô nương như thế thì thẳng đến nhà cô xong ? Ở đó đảm bảo riêng tư tuyệt đối, ai phá đám. Còn bày trò đuổi gì, thiệt mệt mà!"