Hắn nhớ rõ, đêm hôm , khi Tần Vũ Niết bất ngờ hỏi: "Ngài thích ?" Lúc đó, trả lời chút do dự, bởi thực sự bao giờ nghĩ đến chuyện . giờ đây, khi , tất cả những gì liệu chỉ đơn giản là sự quan tâm hời hợt?
Hắn cũng nhiều mối quan hệ với những khác, kể cả các cô em gái kết nghĩa nhưng đối với họ, luôn giữ sự xa cách, chỉ hỗ trợ khi cần thiết mà quá để tâm. Vậy mà với Tần Vũ Niết, luôn để ý từng chuyện nhỏ nhặt. Cô thương, quản gian khó tìm tơ vàng quý hiếm để may áo cho cô. Cô sợ nguy hiểm, tự tay một chiếc ngọc bội chứa thở của để cô luôn cảm thấy an . Biết cô học pháp thuật, dốc lòng tìm công pháp phù hợp với thể chất của cô – từng việc đều tính toán cẩn thận, đầy dụng tâm.
Thậm chí, cô uống say đến mức loạn, chỉ gây phiền phức mà còn suýt nôn thẳng lên . Một mắc chứng sạch sẽ đến cực đoan như mà cam chịu, chỉ nhẫn nhịn lau dọn vết bẩn mà còn tỏ bất đắc dĩ, tự an ủi rằng đó là cái giá để đổi lấy bữa cơm do cô nấu.
Những chuyện , nếu đổi là bất kỳ ai khác, chắc chắn sẽ bao giờ xảy !
Từ khoảnh khắc phát hiện Tần Vũ Niết thực sự là ai, điều đầu tiên là lật xem tất cả những gì về cuộc đời cô. Ban đầu, thể biện minh rằng quan tâm cô chỉ vì mối quan hệ bạn bè hoặc vì cô là em gái của quen. đến giờ phút , chẳng thể nào tự dối lòng nữa – những lý do , rốt cuộc, đều quá yếu ớt và chẳng còn chút trọng lượng nào.
Bằng hữu mà "chiếu cố" theo cách ? Tìm pháp thuật, may áo tơ vàng, lo lắng từng chút như thể chăm sóc bảo vật gia truyền. Hắn rõ ràng là đang lợi dụng việc cô nhớ gì về quá khứ để lấp l.i.ế.m động cơ thực sự của !
Khi định tiết lộ bí mật cho cô, lập tức thể yên. Tin nhắn gửi là một chuỗi dài lời nhắc nhở: "Hãy lấy sự nghiệp trọng! Đừng để ý tới những lời vô căn cứ!" trong lòng , liệu chỉ là sự lo lắng đơn thuần? Chắc chắn !
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Đỉnh điểm là ngày hôm đó, khi nàng cùng Lâm Lan dùng bữa. Hắn chịu nổi sự chậm chạp của địa phủ trong việc kết nối với nhân gian, liền trực tiếp sử dụng thở mà đây cố tình lưu cô cầu nối. Xuất hiện mặt cô nhanh đến mức chính cũng giật . Hắn tự nhủ rằng lo sợ Lâm Lan sẽ điều gì bất lợi cho cô nhưng liệu đó bộ lý do? Hay còn những suy nghĩ mà chẳng dám thừa nhận, thậm chí với chính ?
Nhớ ở Thanh Khâu Hồ Vương Hướng, khi vô thức những hành động "khác thường" với cô, đến mức Thanh Khâu Hồ Vương cảm thán mà đen mặt. Lúc , cứ tự thuyết phục rằng, tất cả chỉ là vì coi cô như một cô em gái mà chăm sóc. , vấn đề là... cô em gái ruột của !
Thậm chí Bùi Diễn – duy nhất lý do hợp lý để nhờ chăm sóc Tần Vũ Niết – cũng chẳng hề mở lời. Từ đầu đến cuối, từng với Bùi Diễn về cô, càng nhận yêu cầu nào từ . Ấy thế mà tự "công nhận nhiệm vụ" , dồn hết tâm trí để đủ chuyện cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/330.html.]
Cả địa phủ và xung quanh còn hiểu rõ lòng hơn chính ! Hắn lấy danh nghĩa Bùi Diễn để viện cớ nhưng thực tế, lý do thực sự hiển hiện rõ ràng đến mức chẳng thể che giấu nữa. Vấn đề là, đủ can đảm để thừa nhận mà thôi.
Nhớ đến Tần Vũ Niết hỏi thẳng thích cô , phủ nhận ngay tức khắc. Lời chối từ , chắc chắn cô tổn thương. Nghĩ đến đây, Diêm Văn Cảnh cảm thấy đầu đau như búa bổ, bất giác đưa tay lên trán thở dài."Quả nhiên, sống càng lâu, tâm trí càng lùi!"
Sau khi thông suốt, chẳng còn định trốn tránh nữa. Nhìn Mạnh Bà, lạnh giọng tuyên bố:
"Lần coi như xong. mà còn dám giở trò như , đừng trách chiếu theo quy củ mà xử lý!"
Mạnh Bà Diêm Vương gia mặt, nhận chút biến đổi nơi , liền nhướng mày đầy ẩn ý, giọng điệu nửa đùa nửa nghiêm:
"Diêm Vương gia, lời ngài với phận nào đây? Là với tư cách Diêm Vương cai quản chúng là... lấy tư cách phu quân tương lai của Tiểu Vũ Niết? Nếu là phận Diêm Vương, đành tuân lệnh. nếu là phu quân tương lai của Tiểu Vũ Niết thì..."
Mạnh Bà kéo dài âm cuối, ánh mắt chứa đầy vẻ trêu chọc khiến Diêm Văn Cảnh bất giác cau mày. Hắn nghĩ đến việc Tần Vũ Niết từng gọi Mạnh Bà là "chị dâu", trong lòng khỏi cảm thấy... thứ gì đó lộn xộn đúng!
Hắn lập tức tỏa một loại uy áp mạnh mẽ, khí xung quanh như đặc quánh . Ánh mắt sắc bén của lạnh lùng quét qua, mang theo một sự uy nghiêm thể chối cãi. Giọng trầm nhưng đầy áp lực vang lên:
"Ngươi nghĩ nên dùng phận nào để chuyện với ngươi đây?"
Nụ treo mặt Mạnh Bà lập tức đông cứng, nàng vội cúi đầu cung kính, còn chút vẻ trêu đùa nào:
"Mạnh Bà xin tuân theo ý chỉ của Diêm Vương gia."