Bạch Dạ khẽ liếc về phía Diêm Văn Cảnh, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư khó đoán.
Một lát như đang tự với chính , thầm thì một câu, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Có lẽ sắp ."
Câu tuy nhỏ nhưng đôi tai thính nhạy của Thanh Khâu Hồ Vương vẫn rõ mồn một.
Y vốn đang chìm trong suy nghĩ về việc kéo Tần tỷ tỷ về nhà ăn những món ngon tự tay y nấu. thấy lời Bạch Dạ, Thanh Khâu Hồ Vương lập tức tỉnh táo hẳn, ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt đầy tò mò và nghi hoặc:
"Cái gì sắp ? Là gì?!"
Bạch Dạ đưa tay xoa đầu Thanh Khâu Hồ Vương chút thương tiếc, đến khi bộ lông vốn mềm mại, bóng bẩy của y vò rối tung như tổ chim mới chịu dừng , miệng còn buông một câu đầy trêu chọc:
"Không gì. Trẻ con thì lo mà chơi , bớt thắc mắc chuyện lớn."
Thanh Khâu Hồ Vương lập tức đầu, lông xù lên như quả cầu lửa, gầm gừ phản kháng:
"Ngươi đừng xoa loạn lông của nữa! Rối tung cả lên, khó mà gỡ !"
Nhìn bộ dáng tức tối mà gì của Thanh Khâu Hồ Vương, Bạch Dạ bật lớn:
"Ha ha ha... Được , , dừng đây."
Nói xong, nhanh chóng đưa tay vuốt lông cho Thanh Khâu Hồ Vương, khiến bộ lông rối tung trở về trạng thái mềm mượt như ban đầu. Thanh Khâu Hồ Vương khịt khịt mũi, hậm hực cúi đầu, tập trung ăn linh quả như thể đang "ăn giận."
Trong suốt bữa ăn, dù luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả khó tính như Lâm Lan cũng thể phủ nhận rằng tài nấu nướng của Tần Vũ Niết quả thực hơn .
Không ngạc nhiên khi Diêm Văn Cảnh sẵn sàng phá lệ, cho phép cô Địa Phủ mở hàng quán bán thức ăn.
Bữa cơm kết thúc trong sự mãn nguyện, từng vị tiên quan lượt lên, cúi cáo từ. Tất cả đều giữ một vẻ trang nghiêm nhưng ánh mắt lấp lánh của họ giấu cảm giác nơi nữa.
Thanh Khâu Hồ Vương, một hồi ườn trong lòng Bạch Dạ, bất ngờ nhảy xuống đất, lướt nhanh về phía Tần Vũ Niết. Với bộ lông mịn như tuyết và chiếc đuôi dài mềm mại, y trông chẳng khác nào một quả cầu lông di chuyển.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/327.html.]
Đứng Tần Vũ Niết, Thanh Khâu Hồ Vương ngẩng cao đầu, đôi mắt to tròn trong vắt như ngọc chằm chằm nàng, long lanh đến mức ai cũng tan chảy.
"Tần tỷ tỷ!" Thanh Khâu Hồ Vương cất giọng ngọt ngào, mang theo vẻ mong chờ đầy chân thành."Tỷ cùng về Thanh Khâu ? Ở đó nhiều linh quả ngon, cả Đào Hoa Nhượn thơm lừng nữa! À, Thanh Khâu còn nhiều mỹ nam tử!"
Vừa , khuôn mặt vốn trắng trẻo của y bỗng ửng lên một màu hồng nhàn nhạt. Đôi tai nhỏ đáng yêu cũng dần cụp xuống, trông y như một đứa trẻ bí mật gì đó lớn lao, ngượng ngùng đến mức dám thẳng.
"Nếu tỷ ngại..." Y cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ,"Cũng thể chờ thành niên! Chỉ hai năm nữa thôi, liền thành niên!"
Cuối câu, Thanh Khâu Hồ Vương thậm chí còn hớt hải như sợ Tần Vũ Niết rõ.
dứt lời, cả gian phòng chìm sự tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Thanh Khâu Hồ Vương. Ngay cả Mạnh Bà, vốn luôn điềm nhiên tình huống, cũng ho khan một tiếng, che vẻ mặt lúng túng.
Còn Diêm Văn Cảnh? Đôi mắt lạnh lùng của khẽ nheo , khóe môi nhếch lên một đường cong khó đoán. Áp lực vô hình bỗng chốc lan tỏa khiến khí như ngưng đọng.
Tần Vũ Niết ngờ rằng Thanh Khâu Hồ Vương bất ngờ đề nghị cô cùng y trở về Thanh Khâu. Sững sờ, Tần Vũ Niết chỉ đơ tại chỗ. chỉ cô, cả gian phòng cũng chìm một màn khiếp hãi vì sự liều lĩnh của Thanh Khâu Hồ Vương – một con tiểu hồ ly mà gan lớn đến đáng kinh ngạc.
Người duy nhất tỏ vẻ ngạc nhiên là Diêm Văn Cảnh. , vẻ mặt lãnh đạm của dần dần trở nên âm trầm, đến mức thể thấy rõ từng lớp mây đen phủ kín khuôn mặt. Không một lời, vươn tay , một cách dứt khoát mà lạnh lùng, nhéo lấy chiếc đuôi mềm mại của Thanh Khâu Hồ Vương.
"Á!"
Thanh Khâu Hồ Vương kịp phản ứng gì, thể bé nhỏ nhấc bổng lên trung như một chú búp bê bằng lông, đuôi kéo căng hết mức.
Cú sốc quá bất ngờ khiến tiểu hồ ly tội nghiệp kịp trở tay. Đến khi nhận đang treo lơ lửng giữa trời, y bắt đầu hoảng loạn. Thân hình nhỏ bé giãy đành đạch, đôi chân bé xíu ngừng đạp loạn trong khí, tạo một cảnh tượng buồn t.h.ả.m thương.
Trong miệng, tiếng thét chói tai ngừng vang lên: "Chi chi chi! Ngươi buông ! Mau thả xuống!"
Thanh Khâu Hồ Vương căm tức Diêm Văn Cảnh, trong lòng đầy phẫn nộ, nhịn mà hét lớn: "Ta mời Tần tỷ tỷ, ngươi dựa mà cho cơ hội!?"
"Tần tỷ tỷ độc , ai cũng thể theo đuổi nàng! Vậy vì thể?"
"Bắt cái đuôi thì tính gì là bản lĩnh! Có giỏi thì đấu tay đôi !"
Mỗi câu của Thanh Khâu Hồ Vương như một cú đ.ấ.m khí, đặc biệt là khi y dám tuyên bố một câu rằng sẽ tự đấu với Diêm Văn Cảnh, khiến xung quanh chỉ im lặng cầu nguyện cho phận của Thanh Khâu Hồ Vương.