Trước khi bước , Ngô thị trưởng bất ngờ , ánh mắt nghiêm nghị như d.a.o cắt, giọng trầm thấp nhưng mang sức nặng như một lời tuyên thệ:
" lấy cương vị hiện tại của bảo đảm, điều hôm nay sẽ lọt ngoài, dù chỉ một chữ. Những ai mặt tại đây, tin rằng các đều hiểu rõ hậu quả nếu để lộ bất kỳ điều gì..."
Ánh mắt sắc lạnh của ông quét qua tất cả những mặt trong phòng, trừ Tần Vũ Niết và nhóm cảnh sát đặc nhiệm.
Những còn sợ đến xanh mặt, vội vàng đồng thanh cam đoan:
"Ngài yên tâm, chúng tuyệt đối tiết lộ bất cứ điều gì về nội dung cuộc chuyện hôm nay!"
Tần Vũ Niết, nãy còn âm thầm lo ngại chuyện bảo mật, bây giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô ngờ Ngô thị trưởng giải quyết vấn đề một cách quyết đoán và triệt để như .
Lý Sáng cũng lịch sự cúi đầu Ngô thị trưởng, ngắn gọn:
"Cảm ơn ngài giúp đỡ."
Ngô thị trưởng mỉm nhẹ nhàng nhưng kém phần uy quyền:
"Không gì, đây là trách nhiệm của chúng . Hai cứ từ từ chuyện, chúng sẽ chờ bên ngoài."
Nói xong, ông dẫn đầu đoàn lãnh đạo rời khỏi phòng.
Tôn chủ nhiệm, từ đầu đến giờ luôn mang dáng vẻ căng thẳng tột độ, gần như tự vững , dựa vài nhân viên quyền dìu ngoài. Gương mặt ông tái mét, đôi chân vẫn run rẩy ngừng, như thể thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng.
Dù chuyện tạm thời giữ kín nhưng ông rõ, khi về sẽ đối mặt với những lời chất vấn dễ chịu chút nào từ cấp . Trên mặt ông còn chút máu, ánh mắt đờ đẫn, như đang hình dung đến cảnh huyện trưởng triệu tập để "uốn nắn" nữa.
Khi bóng dáng của Tôn Chủ nhiệm và đoàn biến mất cánh cửa, gian trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn Tần Vũ Niết và Lý Sáng.
Những cảnh sát đặc nhiệm khác, hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc trao đổi, lặng lẽ rời ngoài, gác cửa như những bức tượng sống, đảm bảo ai thể phiền.
Không khí trong phòng trầm xuống, pha lẫn chút huyền bí khó gọi thành tên. Tần Vũ Niết khẽ ngẩng đầu Lý Sáng, ánh mắt bình thản nhưng kém phần sắc sảo, chuẩn sẵn sàng cho một cuộc chuyện lẽ sẽ đổi thứ.
Trong phút chốc, căn phòng rơi trạng thái yên tĩnh đến mức thể rõ từng nhịp thở của bên trong.
Lý Sáng im lặng, ánh mắt chăm chú Tần Vũ Niết như thể khắc ghi từng biểu cảm của cô trong tâm trí. Sự im lặng khiến khí trở nên ngột ngạt, Tần Vũ Niết cảm thấy thoải mái. Cuối cùng, cô nhịn mà lên tiếng , phá vỡ sự tĩnh lặng:
"Hôm nay là đưa tới? Tối qua nhắc gì về chuyện cả."
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Thời gian gần đây, cứ hễ chút rảnh rỗi, Lý Sáng tìm cớ để gặp cô, lúc sáng, lúc trưa, lúc chiều, bao giờ thiếu một câu chuyện để hỏi han chia sẻ vài mẩu chuyện thú vị nơi công sở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/310.html.]
Đối với Lý Sáng, khoảnh khắc ở riêng với Tần Vũ Niết trong một gian như thế là điều hiếm . Chính vì , Lý Sáng khỏi cảm thấy căng thẳng. Bàn tay theo thói quen định đưa lên cào tóc nhưng chợt nhớ đang mặc cảnh phục, vội vàng thả tay xuống. Gượng gạo, Lý Sáng nở một nụ , nhẹ giọng :
"Coi như một bất ngờ cho cô? Thật , ban đầu nhận việc nhưng chủ động xin."
Tần Vũ Niết thấy lời thì thoáng ngẩn . Sau đó, cô khẽ mím môi, thở dài nhẹ nhàng:
"Xin ... Anh mà, ..."
Cô kịp hết câu, Lý Sáng vội cắt ngang, lời toát lên vẻ dí dỏm nhưng giấu sự chân thành:
" , cô tạm thời tìm ai cả. cũng ngốc, mắt cứ quen thuộc với cô, chiếm chút ưu thế, coi như đặt chỗ trong hàng chờ ! Với , dạo bận lắm, lúc nào cũng rảnh để gặp cô. Nên nhớ tới chút là !"
Tần Vũ Niết xong chỉ dở dở :
"Làm thể như chứ."
Lý Sáng đồng hồ, nhận buổi chiều còn nhiệm vụ cần xử lý. Anh tranh thủ sắp xếp chút thời gian để đến gặp cô nhưng cũng thể nán lâu. Thấy thời gian chẳng còn nhiều, đành dậy:
"Thôi, còn sớm nữa, ."
Đi vài bước, Lý Sáng đột nhiên nhớ điều gì, đầu với vẻ đầy mong đợi:
"À đúng ! Cái món điểm tâm hôm cô , thể tiện tay cho thêm một ít ?"
Tần Vũ Niết bất ngờ câu hỏi của Lý Sáng, cảm giác như nhảy từ chuyện tạm biệt sang chuyện ăn uống quá nhanh. Cô thoáng khựng nhưng cũng bật , nhẹ gật đầu:
"Tủ lạnh vẫn còn một ít đấy."
Hóa , nhắn tin hỏi cô đang gì, đúng lúc cô thành một mẻ điểm tâm. Không ngờ món ăn cô để ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của Lý Sáng đến .
Cô lấy một chiếc hộp đựng, mở tủ lạnh, lựa một ít điểm tâm trong chuẩn sẵn, xếp đầy hộp đưa cho Lý Sáng.
Lý Sáng nhận lấy hộp điểm tâm, nở một nụ tươi rói, đó nâng hộp lên một lượt, vui vẻ :
"Cuối cùng cũng may mắn thưởng thức món điểm tâm do chính tay cô -"
Tần Vũ Niết trêu đùa, khẽ:
"Anh còn bận công việc ? Đừng chần chừ nữa, nhanh ! Nếu ăn, sẽ cho , gửi cho nhé."