Lúc , Vương thẩm từ xa vội vàng chạy đến, những lời đồn thổi xung quanh khiến tim bà thắt . Trong lòng bà nhảy dựng lên, khỏi hoảng hốt mà nghĩ rằng cảnh sát thực sự đến để bắt Tần Vũ Niết.
Không để chậm trễ, Vương thẩm lập tức chen lên phía , gương mặt đầy khẩn thiết. Bà cố gắng giải thích, bảo vệ cho Tần Vũ Niết:
"Phải đó, đó! Tần Vũ Niết là đứa trẻ dễ gì sống sót qua những ngày tháng khó khăn. Từ nhỏ con bé cha, , chỉ sống với bà nội. Ấy mà bà nội mất sớm, đến khi cha ruột đón về thì đối xử chẳng gì. Hiện giờ con bé tự xoay xở, chút việc nhỏ để sống qua ngày. Nó thật thà, đơn giản, mà gây chuyện chứ? Nếu gì , dám chắc là nó dụ dỗ mà thôi. Các nhất định điều tra thật cẩn thận, đừng oan cho đứa nhỏ !"
Những lời bênh vực chân thành chỉ khiến những xung quanh gật gù đồng tình, mà còn khí trở nên căng thẳng hơn. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía nhóm cảnh sát và các lãnh đạo cùng, chờ đợi câu trả lời.
Trong lúc đó, một vị lãnh đạo định lên tiếng giải thích nhưng kịp , cảnh sát dẫn đầu mỉm . Khóe miệng ông khẽ nhếch lên, như nhịn sự hiểu lầm dễ thương . Ông nhẹ nhàng trấn an:
"Hai bác đừng lo lắng, cô Tần Vũ Niết những phạm bất cứ lầm gì, mà ngược , cô còn giúp đỡ chúng nhiều. Thậm chí, cô lập công lớn đấy! Hôm nay, chúng đến đây là để cảm ơn cô một cách đặc biệt."
Nghe những lời giải thích từ vị cảnh sát dẫn đầu, Vương thẩm như trút gánh nặng, nét mặt căng thẳng ban nãy nhanh chóng giãn . Bà hiền, đáp lời:
"Thật ? Vậy thì quá! bảo mà, con bé từ nhỏ ngoan ngoãn, giống đứa trẻ nào gây chuyện!"
Vị lãnh đạo bên cạnh cũng mỉm , nhẹ nhàng lên tiếng:
"Yên tâm , chỉ phạm , mà Tần Vũ Niết còn nên chuyện khiến cả thị trấn chúng tự hào. Các bác tấm bảng xem, chính là mang đến để vinh danh cô đấy!"
Đám đông xung quanh thấy lời lãnh đạo nhắc đến công lao to lớn của Tần Vũ Niết, ai nấy đều rộ lên đầy hào hứng.
"Thật ? Trời đất ơi, chẳng làng chúng xuất hiện một nhân vật rạng danh cả vùng ?" – Một cụ bà reo lên, ánh mắt rạng ngời niềm tự hào.
Một ông chú hề hề, vuốt râu mà :
" bảo mà! Con bé Vũ Niết từ nhỏ khôn ngoan, lanh lợi. Ai ngờ nó âm thầm việc lớn như thế, chẳng hé răng nửa lời!"
Nghe , một nhanh nhảu chỉ tay về phía các cảnh sát:
"Lãnh đạo, các cảnh sát, mau trong ! Vũ Niết con bé đang ở nhà, mà còn cả Tôn chủ nhiệm nữa. Cứ tự nhiên!"
Đám đông nhanh chóng nhường đường, mở lối để đoàn lãnh đạo và cảnh sát tiến . Một trong các lãnh đạo nở nụ hòa nhã, nhường lời:
"Lý đội, mời ."
Vị đội trưởng cảnh sát khiêm tốn đáp :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/306.html.]
"Ngô thị trưởng, xin mời ngài ."
Ngô thị trưởng lớn, vui vẻ:
"Cổng lớn nhà mở sẵn thế thì cùng thôi!"
Cả đoàn bước trong. Theo họ là hai cảnh sát cẩn thận khiêng một tấm bảng hiệu lớn, vẻ vô cùng trang trọng. Cuối cùng là một cảnh sát trẻ, tay ôm khư khư một chiếc hộp, chẳng rõ bên trong là gì.
Đột nhiên, từ đám đông tò mò thốt lên:
"Mọi ai rõ cái bảng hiệu gì ? Hình như là..."Nhất đẳng công" thì ?"
Lời dứt, tiếng xì xào bàn tán càng rộn ràng hơn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tấm bảng, lòng đầy hồi hộp và mong chờ.
Đám xung quanh tin mà mắt chữ O mồm chữ A, tin nổi, liền bàn tán rôm rả:
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Thật ? Nhất đẳng công á? Vũ Niết mà giành cái danh hiệu to như thế chứ?"
Một khác bên cạnh, giọng đầy chắc nịch:
"Tui thấy rõ rành rành luôn, đúng là nhất đẳng công đó!"
Cả đám liền xôn xao.
"Thiệt hả trời? Con bé Vũ Niết cái gì mà nhất đẳng công ? Phải , cụ tổ của thằng Cường – đ.á.n.h trận đến gãy cả tay, cũng chỉ nhận nhị đẳng công thôi. Nhất đẳng công là !"
Nghe đến đây, một bà cụ tò mò chen :
"Tui mới loáng thoáng là hình như là thị trưởng ? Chả trách thị trưởng khen con bé vẻ vang cả thị trấn. Nếu đúng là nhất đẳng công thì bảo lãnh đạo kéo đến đông như thế!"
Mọi bỗng chốc phấn khích:
"Chà! Từ nay thôn sắp nổi tiếng ! Có nhất đẳng công thần trong làng, ai mà nể chứ!"
Thẩm Vương tin Tàn Vũ Niết phong nhất đẳng công, mặt mày rạng rỡ như trúng độc đắc. Vẻ vui mừng hớn hở của bà còn lan tận bên ngoài nhưng bên trong nhà thì tình hình mấy khả quan.
Lúc , Tôn chủ nhiệm, tai thoáng tiếng lao xao bên ngoài, kịp hiểu chuyện gì thì thấy một đoàn lãnh đạo lũ lượt kéo . Theo họ còn vài viên cảnh sát, nào nấy đều toát khí chất quyền uy.
Những dân trong thôn quen đoàn tới nhưng Tôn chủ nhiệm thì như . Chỉ một cái liếc nhanh qua quân hàm lấp lánh vai của đầu, ông hiểu ngay đây là nhân vật " dạng ." Đặc biệt, khi thấy cả thị trưởng và huyện trưởng cũng tự đích xuất hiện, ông lập tức toát mồ hôi lạnh.