Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 239

Cập nhật lúc: 2025-12-10 08:27:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa bước phòng, Mạnh Bà ngay lập tức hương thơm ngào ngạt từ đồ ăn cho mắt sáng rỡ. Nàng khẽ mỉm , nửa đùa nửa thật:

"Ồ, đúng là đến sớm muộn, khéo nhỉ!"

Câu dứt, nàng nhịn mà hít sâu một , ánh mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn:

"Thơm thật đấy... !"

Tần Vũ Niết , thấy Mạnh Bà, liền nở nụ hiền hòa:

"Mạnh tỷ, tỷ đến thật đúng lúc ăn cùng luôn !"

Mạnh Bà đặt hộp quà lên bàn, vỗ vỗ nhẹ lên nắp hộp:

"Ta mang cái đến cho cô."

Dứt lời, nàng tự nhiên kéo ghế xuống bên bàn, mâm cơm, giải thích:

"Chẳng cô dặn mang điểm tâm cho ? Nhân tiện, ghé qua quỷ thị lấy áo choàng đặt may và mang đến đây luôn."

Nghe , Tần Vũ Niết khỏi ngạc nhiên. Cô cúi xuống hộp quà bàn, đôi mắt đào hoa tròn xoe, tràn ngập vẻ bất ngờ:

"Làm xong nhanh ?"

Mạnh Bà khẽ gật đầu, bàn tay nhẹ chống cằm, ánh mắt khẽ liếc về phía hộp quà bàn, nhàn nhạt mà :

"Ừm, cô mở xem thử . Nếu chỗ nào ý, cứ , tỷ sẽ bảo sửa ."

Tần Vũ Niết giấu nổi sự háo hức, vội vàng mở hộp. Bên trong là chiếc áo choàng gấp gọn, cô cẩn thận nhấc nó lên, từng động tác nhẹ nhàng như sợ tổn thương món đồ quý giá .

Áo choàng rời khỏi hộp, theo cử động của cô, vải áo dường như nhẹ bay trong trung một cách đầy duyên dáng, chậm rãi buông xuống.

Chất liệu màu đen huyền bí từ loại vải đặc biệt rõ tên, dù trong hộp lâu nhưng khi trải vẫn hề để nếp gấp nào. Dưới ánh sáng, những sợi tơ vàng ẩn hiện viền áo ánh lên lấp lánh, khiến cả chiếc áo mang vẻ sang trọng, toát một thần thái bí ẩn đầy mê hoặc.

Phía bên trong, lớp lót thêu tỉ mỉ với những hoa văn tinh xảo bằng sợi chỉ bạc. Khi Tần Vũ Niết khẽ chuyển động, hoa văn đó dường như sống động hẳn lên, như những hình ảnh cử động, lấp lánh và đầy mê hoặc, tựa như cả bầu trời đêm huyền bí gói gọn trong tà áo.

Đánh giá chiếc áo một hồi, Tần Vũ Niết gật đầu lia lịa, trong mắt ngập tràn sự hài lòng:

"Đẹp thật đấy! So với những gì tưởng tượng còn hơn gấp bội!"

Mạnh Bà bên mỉm , giọng nhẹ nhàng:

"Cô thấy ưng là yên tâm ."

Sau đó, Tần Vũ Niết cẩn thận lật mặt trong chiếc áo trở , nhẹ nhàng đặt hộp như nâng niu một báu vật.

Thấy động tác của cô tỉ mỉ như thể đang xử lý một thứ vô giá, Mạnh Bà nhịn bật , trêu chọc:

"Nhìn cách cô cất chiếc áo , cứ như thể đang giữ gìn một bảo vật quốc gia ."

Nghe , Tần Vũ Niết cần nghĩ đáp :

"Thế chẳng đúng ? Cái áo trân phẩm thì là gì nữa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/239.html.]

Mạnh Bà nhướng mày, kéo dài giọng đầy ẩn ý:

"Ồ... thật ?"

Lời của Mạnh Bà khiến Tần Vũ Niết khựng . Cô chợt nhận câu trả lời của dễ gây hiểu lầm. Ý của cô vốn chỉ là chiếc áo đắt đỏ, giá trị lên đến hàng trăm vạn, chẳng đồ trân quý thì là gì? rõ ràng, Mạnh Bà hiểu theo một ý khác .

Tần Vũ Niết chợt nhận lỡ lời, cố gắng giải thích:

" ý đó..."

Mạnh Bà gật gù, ánh mắt như chứa đầy sự thấu hiểu mơ hồ:

"Ừ, ừ, mà."

Tần Vũ Niết nàng, ánh mắt đầy bất lực:

"..."

Không, tỷ thật sự gì cả...

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Cuối cùng, cô đành thở dài bất lực, buồn đôi co thêm nữa. Đặt hộp quà cẩn thận sang một bên, Tần Vũ Niết xoay lấy bát đũa, nhẹ nhàng đặt mặt Mạnh Bà.

Sau bữa tối, Mạnh Bà nhanh chóng rời .

Tần Vũ Niết thì cẩn thận ôm chiếc áo choàng, mang phòng trong, thầm nghĩ chờ Diêm Vương gia trở về sẽ đích đem tặng cho Diêm Vương.

Sau khi cho Tiểu Bạch ăn xong, cô chuẩn quần áo bước phòng tắm để rửa mặt.

Khi đang tắm một nửa, bỗng nhiên từ ngoài vọng tiếng kêu "chi chi chi" của Tiểu Bạch. Âm thanh bất ngờ vang lên vài tiếng đột ngột im bặt.

Tần Vũ Niết cảm thấy gì đó , vội vàng gọi lớn:

"Tiểu Bạch?"

đáp cô chỉ là một lặng đáng ngờ.

Tần Vũ Niết vội vàng tắm rửa qua loa, nhanh chóng mặc đồ và chạy ngoài.

Vừa bước phòng khách, cô liền thấy Tiểu Bạch đang rạp mặt đất. Nhìn kỹ , vết thương nào. Tần Vũ Niết lúc mới thở phào nhẹ nhõm, tiến đến ôm nó lên, nhẹ nhàng trách mắng:

"Gọi ngươi mà trả lời? Muốn sợ c.h.ế.t khiếp hả, hửm?"

khi kỹ, cô nhận Tiểu Bạch tuy thương nhưng vẻ hoảng sợ, đôi mắt tròn xoe ánh lên sự bất an kỳ lạ, cả run rẩy như gặp điều gì đó kinh khủng.

Tần Vũ Niết chợt cảm thấy điều . Linh cảm mách bảo cô rằng chuyện đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tần Vũ Niết bất giác ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác quét nhanh khắp căn phòng, bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Tần Vũ Niết trong phòng, ánh mắt cô lập tức sáng lên như ánh bình minh phá tan màn đêm. Không kìm sự vui sướng, cô buột miệng gọi:

"Diêm Vương gia!"

Niềm vui đến quá bất ngờ khiến cô chẳng còn tâm trí để ý đến Tiểu Bạch đang sàn. Cô vội vàng dậy, bước nhanh đến gần, giấu nổi sự háo hức:

"Ngài... ngài về từ lúc nào ?"

Loading...