Thôi phán quan Tần Vũ Niết rút điểm tâm từ gian, thầm nghĩ: [Ra là gian cất trữ, bảo hôm nay thấy hộp đồ ăn thường ngày. ]
Nhìn bộ dáng Tần cô nương, rõ ràng là chuẩn điểm tâm để mang cho Diêm Vương gia, ai ngờ đến đúng lúc, cuối cùng điểm tâm rơi tay ông và đám quỷ sai. Thôi phán quan nhịn , trong lòng khẽ đắc ý:
[Phải , tay nghề của Tần cô nương đúng là dạng . Làm món nào cũng ngon khó cưỡng. Điểm tâm chắc chắn cũng . Diêm Vương gia còn kịp thưởng thức, hóa là nếm . Đám quỷ sai chắc chắn cũng bao giờ ăn món ngon thế !]
Nghĩ đến đây, ông suýt bật , nhưng vẫn giữ nét nghiêm nghị, chỉ khẽ gật đầu khen một câu:
"Tần cô nương món gì cũng ngon tuyệt."
Mấy quỷ sai gần đó ban đầu còn ngẩn , nghĩ rằng cũng phần. Khi hồn, cả đám vội vàng cúi đầu cảm ơn:
"Cảm ơn Bà chủ Tần!"
Tần Vũ Niết chỉ khẽ mỉm , dịu dàng đáp:
"Nếu thích, thêm mang đến. Giờ phiền các vị nữa, xem thử bên họ bán cơm hộp thế nào đây."
Nói , cô xoay bước , để Thôi phán quan và đám quỷ sai đó với mùi hương thơm lừng từ món điểm tâm vẫn còn vấn vương trong khí.
Thôi phán quan bóng lưng Tần Vũ Niết khuất dần, chần chừ, cầm ngay một miếng điểm tâm nếm thử. Vị ngọt nhẹ nhàng tan đầu lưỡi, nhưng khi c.ắ.n sâu, nhân bên trong đậm đà khó tả. Đặc biệt hơn, hai hương vị chẳng những đối chọi mà còn hòa quyện , tạo một dư vị thanh khiết, đầy cuốn hút.
"Không hổ danh là tay nghề của Tần cô nương!" Thôi Ngọc thầm cảm thán, mắt sáng rỡ như tìm thấy báu vật.
Không bỏ lỡ cơ hội, Thôi phán quan nhanh tay chụp một bức ảnh món điểm tâm, đăng ngay lên nhóm chat nội bộ:
Thôi phán quan: [Ảnh] Điểm tâm mới nhất của Tần cô nương! Cô riêng cho một ít. Phải là hương vị đỉnh của chóp-
Ngay đó, nhóm chat bùng nổ:
Phạm Vô Cữu: A a a! Thôi phán quan, ông dám ăn một !!!
Đầu Trâu: Thôi phán quan, gần đây ngài việc gì cần giúp ? Chỉ cần cho một miếng điểm tâm là !
Phạm Vô Cữu: (im lặng vài giây)... Đầu Trâu, ngươi vứt luôn cả mặt mũi ?
Đầu Trâu: " vốn dĩ mặt mũi gì để vứt? là Đầu Trâu mà."
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Phạm Vô Cữu: "..."
Một im lặng bao trùm. Thế mà Phạm Vô Cữu thuyết phục bởi câu trả lời đầy "lý lẽ" .
Tạ Tất An: "Không chia cho một ít ?"
Thôi phán quan đang thưởng thức màn tranh luận kịch tính, bỗng giật khi tin nhắn của Tạ Tất An. Ông ngay lập tức đầu về phía hai quỷ sai đang gần cửa. Chẳng ngờ bắt quả tang bọn họ đang lén lút nhét điểm tâm túi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/231.html.]
Thôi phán quan lập tức xụ mặt, nghiêm nghị hắng giọng:
"Hai ngươi là trong giờ việc việc riêng ?"
Hai quỷ sai giật như sét đánh, vội vàng nhét điện thoại và cả điểm tâm túi một cách vụng về, đồng thanh lí nhí:
"Chúng sai ..."
Thôi phán quan hừ lạnh, tỏ vẻ hài lòng, bước Diêm Vương điện, dáng vẻ đầy oai phong.
đầy hai giây , ông vội vàng , vẻ mặt như nhớ điều gì.
"Hừm... hai đứa các ngươi rối cả đầu óc, suýt nữa thì quên mất định gì!"
Hai quỷ sai bên ông rời , cố gắng nén . Ai nấy đều hiểu rõ, dù bề ngoài Thôi phán quan nghiêm khắc, nhưng trong lòng ông chẳng nỡ trách mắng ai quá lâu, nhất là khi nhận phần điểm tâm ngon lành của Tần Vũ Niết.
Sau khi rời khỏi, Tần Vũ Niết nhanh chóng quầy cơm của . Lúc , hàng xếp chờ vẫn còn dài ngoằng như một đoàn quỷ hồn qua cầu Nại Hà.
Nhìn cảnh tượng , cô kịp nghỉ ngơi mà lập tức trạng thái việc. Vì chiếc bàn của cô khách dùng hộp cơm "chiếm đóng", Tần Vũ Niết đành dùng chung bàn với Lý T.ử Hàm.
Ngay đó, Tần Vũ Niết về phía hàng dài phía , hô to:
"Những phía thể xếp sang bên với nhé!"
Nghe thấy thế, đám quỷ hồn như lệnh, ùn ùn kéo về phía Tần Vũ Niết. thật ngạc nhiên, họ hề chen lấn mà xếp hàng ngay ngắn, chỉnh tề đến lạ.
Một quỷ hồn trong hàng bông đùa:
"Bà chủ Tần, nếu cô đến sớm hơn chút nữa, chắc giờ bọn xong xuôi cả !"
Một khác tiếp lời:
"Nhờ mà tới đúng lúc đây, chứ thì còn lâu mới xếp hàng bao lâu. Gặp Bà chủ Tần , tiến lên cả đống luôn!"
Tần Vũ Niết mỉm đáp:
"Thật ngại quá, hôm nay chút việc nên trễ một chút."
Nghe thế, một khác trong hàng liền chọc ghẹo:
"Bà chủ Tần ơi, dạo cô bán cơm hộp lười quá nha. Có hôm thèm bán luôn! Vài ngày , thèm món cơm hộp với chút rượu của cô, mò mẫm mãi mới đến đây, kết quả cô đóng quầy mất tiêu! cầm cả đống Minh tệ, mà chẳng tiêu ở luôn đây !"
Nghe , Tần Vũ Niết bật , đùa :
"Thế hôm nay mua thật nhiều nhé! đảm bảo cho Minh tệ của bay hết luôn, khỏi để thèm mà tìm cơm hộp của ."