Tiền Đại thấy, Tần Vũ Niết, và giới thiệu:
"Đây là em trai của , đây cùng đến quán của con một , chắc là con gặp qua. Con thể gọi là Tiền Nhị thúc."
Tần Vũ Niết xong, nở một nụ thoải mái và đáp :
"Tiền Nhị thúc, chào thúc."
Tiền Nhị chút sửng sốt, vội vàng đáp :
"Ái chà."
Tiền Nhị tiếp tục lục tìm trong túi, tìm thứ gì đó để tặng cho Tần Vũ Niết nhưng sờ soạng một hồi mà chẳng thấy gì. Cuối cùng, ông hổ xoa xoa tay, gượng :
"Ôi, tiểu Vũ Niết , hôm nay nhị thúc mang theo gì cả. đừng lo, nhất định sẽ bù cho con."
Câu khiến cho cả phòng quỷ hồn nhịn rôm rả.
Tiền Đại tức giận lắc đầu, trách móc:
"Em á, đừng ở đây mất mặt nữa."
Dù giọng vẻ trách cứ nhưng thực chất là đầy âu yếm, như thể đang bao che cho Tiền Nhị.
Tiền Nhị ngượng ngùng, gãi đầu một cái, lộ vẻ mặt hổ.
khí trong phòng chẳng hề ngượng ngùng, ngược còn đầy ắp sự vui vẻ.
Tần Vũ Niết cũng theo, sang với Tiền Nhị:
"Tiền Thúc cho mà."
Tiền Nhị , vội vàng xua tay :
"Anh trai là là trai, còn thúc là thúc! Anh trai cho thì là của trai nhưng nghĩa thúc thể cho con. Bà chủ Tần dù cũng gọi thúc một tiếng nhị thúc, thúc thể thất lễ ?"
Tiền Nhị trông vẻ trẻ tuổi, chẳng khác gì một trai mới lớn. Nếu là chung với Tiền Đại, khó ai thể đoán họ là ruột thịt. Khuôn mặt của họ, mặc dù vài nét tương đồng nhưng nếu tinh ý, chẳng ai nghĩ hai mối quan hệ thiết như .
Tiền Đại thấy , bất đắc dĩ lắc đầu :
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Thôi , em cứ ở đây trông cửa hàng, cùng với nha đầu trong một chút, vài chuyện ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/229.html.]
Tiền Nhị gật đầu, lòng đáp:
"Được , việc giao cho em, hai cứ trong ."
Nói xong, Tiền Nhị bước , tiếp tục chào đón khách trong tiệm.
Tiền Đại thì dẫn Tần Vũ Niết phòng trong, chỉ tay bảo cô xuống:
"Cứ tự nhiên, ."
Tiền Đại xuống, ánh mắt chăm chú, quên hỏi:
"Bọn họ dạo thế nào ?"
Tần Vũ Niết liền rút điện thoại , mở một đoạn video mà hôm qua cô cùng Lý a di . Trong video, dung mạo Lý a di vẫn , chẳng gì đổi nhiều so với lúc còn trẻ, chỉ điều, khi qua tuổi thanh xuân, bà mang một vẻ dịu dàng, mặn mà hơn.
Tiền Đại thể nhịn , đưa tay vuốt nhẹ màn hình điện thoại, thì thào:
"Lý a di vẫn luôn xinh như ."
Tần Vũ Niết thấy đôi mắt ông thoáng chút đỏ, cô nhẹ nhàng lên tiếng:
"Lý a di gần đây bà du lịch với bạn bè, nhớ những chơi cùng thúc, a di bảo phiền ai, bảo là mà chẳng ai nhắc nhở, bà mang theo ít đồ đạc, mà khách sạn chẳng cách âm gì cả."
Nghe , Tiền Đại khẽ:
" là Lý a di , lúc trẻ bà là một xinh kiêu kỳ. Mỗi khi công tác, đồ đạc sẽ bao giờ sắp xếp gọn gàng , đều là thúc lo liệu hết. Còn du lịch, thúc đều công tác chuẩn từ , nếu , bà cứ đầu là quên hết. Cũng chẳng tự nấu ăn, mỗi bếp là một trận hỗn loạn."
Tiền Đại tự , tiếp:
" mà Lý a di đúng là kiên quyết, chỉ cần bà đặt mục tiêu, thì kiểu gì cũng sẽ . Chỉ mỗi chuyện nấu ăn là . Có bà đầy nhiệt huyết một bữa ăn cho cả nhà, thế là bữa cơm Duệ Trạch cũng ngỡ ngàng, món ăn khó ăn đến mức dám mở miệng. Từ đó trở , bà chẳng bước bếp nữa."
Tiền Đại lắc đầu , giọng trầm xuống, tiếp:
"Người thường Lý a di là may mắn, lấy chồng như thúc, chẳng lo gì. thúc thì nghĩ là thúc mới là may mắn. Thúc cũng đời bao nhiêu chuyện mà cưới bà . Thời trẻ thúc nhiều tiền, sự nghiệp đều do bà bỏ hết tiền riêng giúp thúc gây dựng. Cũng là bà ở bên thúc trong cái phòng nhỏ chỉ mười mấy mét vuông, ngày đêm vất vả vì thúc , bao nhiêu thức trắng đêm. Chính vì thúc thề, khi tiền, thúc sẽ để bà chịu thêm bất kỳ thiệt thòi nào nữa."
Tiền Đại xong, tiếp tục với vẻ mặt đầy tự hào:
"Sau khi tiền, thúc mời giúp việc nhưng bà thích lạ trong nhà nên tất cả việc đều rơi tay thúc. Lúc đó, mấy với thúc, lấy vợ chẳng là để hầu hạ ? Thúc mà nhịn , xóa luôn của họ. Thúc cưới bà để bà ô sin cho . Bà lúc trẻ vất vả bên thúc, giờ thúc dùng tất cả những gì để báo đáp bà ."
Tần Vũ Niết xong, bất giác cảm thấy chút ghen tị, cô khẽ :
"Lý a di còn kể rằng đường , bà ghé qua và xem ánh sáng cực Bắc, điều mà thúc luôn chiêm ngưỡng nhất."