Tần Niệm Cha Tần và Mẹ Tần, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng giả tạo. Giọng cô nhẹ nhàng, pha chút hoang mang:
"Ba , đừng giận. Có khi nào chúng nghĩ sai ? Có thể... thể chị tự kiếm tiền, ai mà ."
Nói đến đây, giọng cô nhỏ dần, như thể chính cũng chắc chắn.
Tần Hoài , lập tức nhếch môi nhạt, giọng điệu đầy chế giễu:
"Ha, Tần Vũ Niết mà kiếm ngần tiền? Đừng đùa chứ. Làm gì công việc nào giúp cô kiếm một hai ngàn vạn trong thời gian ngắn như thế? Em còn bằng thẳng cô lão già nào bao nuôi, chắc cái lão già đó lo cho cô hết."
Cha Tần đến đây, mặt đỏ bừng vì giận. Nghĩ đến chuyện con gái thể một lão già ngang tuổi bao dưỡng, ông tức đến mức đập tay xuống bàn.
"Đừng ai xin cho nó nữa! Nó tự trọng, thì xứng con gái Tần gia! Từ giờ nhà chỉ một đứa con gái, chính là Niệm Niệm."
Nói xong, ánh mắt ông sắc lạnh về phía Tần Hoài, giọng nghiêm như lưỡi dao:
"Con rõ cho cả và hai của con! Từ nay, ai phép tìm nó, càng lén lút giúp đỡ! Dự án của cả con cứ ngừng ngay lập tức! Nếu , đừng trách trở mặt."
Dứt lời, Cha Tần giận đến nỗi chẳng buồn ăn uống, hất ghế dậy rời khỏi bàn.
Tần Hoài gật đầu, nụ môi mang theo một tia ác ý khó giấu. Nhìn bóng lưng cha , lớn tiếng đáp:
"Ba yên tâm, con nhất định truyền đạt rõ ràng."
Còn Tần Niệm, câu "từ nay là con gái duy nhất của Tần gia" cùng việc cha lệnh cắt đứt trợ giúp dành cho Tần Vũ Niết, trong lòng cô khỏi đắc ý. vẻ mặt khác, chỉ đầy vẻ tự trách, nhưng thôi, như thể đang hối hận vì lỡ tiết lộ chuyện Tần Vũ Niết mua biệt thự.
Nếu cô , lẽ chuyện đến mức . ... rõ ràng đây chính là kết cục mà cô mong đợi.
Mẹ Tần, từng dành chút thương hại và tình cảm của một cho Tần Vũ Niết - đứa con gái từng mất tìm , dần dần còn giữ chút cảm xúc tích cực nào. Tất cả bắt đầu từ khi hai con trai của bà bắt đầu xảy mâu thuẫn với cô con gái , khiến cách giữa họ ngày càng lớn.
Đặc biệt, hình ảnh Tần Vũ Niết kéo hành lý, quyết đoán rời khỏi Tần gia và tuyên bố bao giờ , như một lưỡi d.a.o cắt đứt nốt chút tình mẫu t.ử mong manh còn sót trong lòng bà .
Và giờ đây, khi tin Tần Vũ Niết sẵn sàng một lão già b.a.o n.u.ô.i vì tiền, cảm giác thất vọng của bà chỉ tăng lên gấp bội mà còn chuyển thành sự hổ tột cùng. Đối với Mẹ Tần, hành động chỉ bà mất mặt mà còn trực tiếp hoen ố danh dự của cả Tần gia.
Sự chán ghét trong lòng bà đối với Tần Vũ Niết giờ đây mạnh mẽ đến mức lấn át bất kỳ cảm xúc nào khác.
Liếc Tần Niệm với vẻ mặt đầy tự trách, Mẹ Tần cảm thấy đau lòng. Bà vội nắm tay con gái út, giọng dịu dàng an ủi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/220.html.]
"Niệm Niệm, chuyện của con. Con đừng tự trách quá. Dù con , sớm muộn gì chúng cũng sẽ thôi và đến lúc đó, gia đình chỉ càng thêm mặt. Bây giờ sớm, ít chúng còn thể chuẩn đối phó."
Nói tới đây, giọng Mẹ Tần đột ngột trở nên lạnh lẽo, như băng giá tràn ngập căn phòng:
"Huống chi, loại chuyện vốn là vấn đề của chính nó. Nếu , trừ phi đừng ."
Tần Niệm cúi đầu, trong đôi mắt ngấn lên một tầng sương mờ, c.ắ.n chặt môi, giọng yếu ớt:
" nếu con nhắc đến chuyện hôm nay, ba sẽ tức giận đến và cũng sẽ đau lòng vì chị..."
Nghe , Mẹ Tần dịu dàng xoa đầu con gái, giọng mềm mại như gió xuân:
"Con , nếu con cảm thấy áy náy vì chuyện , thật sự cần . Tấm lòng của con, ba đều hiểu. Con là con gái của ba , dù con phạm sai lầm, ba cũng sẽ gánh vác con. Huống chi, chuyện của con."
Nghe những lời an ủi của , Tần Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, ngập ngừng hỏi:
"Thật ?"
Mẹ Tần con gái, lòng đầy thương xót, vội vàng gật đầu:
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Đương nhiên là thật, con ngốc của ."
Lúc , Tần Hoài bên cạnh, vẻ mặt đầy bất mãn, lên tiếng:
"Em ngốc quá ! Em tự trách cái gì chứ? Người sai là Tần Vũ Niết, em. Nếu nó dám , thì đừng sợ khác ."
Tần Niệm c.ắ.n chặt môi, giọng nhỏ đến mức gần như tan khí:
"... dù gì chị cũng là nhà họ Tần. Chúng cùng chung một cái họ, vinh cùng hưởng, nhục cùng chịu. Nếu chị xảy chuyện gì, thì cả nhà cũng chẳng yên ..."
Tần Hoài nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng:
"Ba mới rõ ràng còn gì. Cô của nhà họ Tần, chỉ em mới là em gái của thôi. Từ đến giờ, cũng chỉ công nhận một là em gái và đó chính là em."
Mẹ Tần lặng thinh một lúc, như thể đang suy nghĩ điều gì đó lớn lao. Cuối cùng, bà dậy, ánh mắt kiên quyết:
"Thôi , con đừng suy nghĩ lung tung nữa. Chuyện liên quan đến con. Để chuyện với ba con một chút."
Dứt lời, bà vội vã rời .