Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 216

Cập nhật lúc: 2025-12-09 13:10:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Vũ Niết vội vàng giữ chặt Mạnh Bà, hoảng hốt : "Mạnh tỷ, thật sự đủ , thật sự đủ ."

Mạnh Bà cô với ánh mắt mong chờ, liếc qua món đồ cô phát hiện, vẫn chịu buông tha, : "Cái gì? Đủ ? Ta còn mua đủ ."

Tần Vũ Niết: "..."

Nói cũng khó nhưng thể phủ nhận rằng Mạnh Bà đúng là bản chất nghiện mua sắm.

Tần Vũ Niết nghiêm túc : "Mạnh tỷ, thật sự đủ , thêm mười cái nữa, cũng nhất định thể chịu đựng , còn tỷ thì ?"

Mạnh Bà thở dài, vẻ mặt quá nghiện nhưng vẫn tiếp tục : "Thôi , lâu như thế, mặc dù vẫn thèm nhưng cũng coi như miễn cưỡng ."

Tần Vũ Niết xong, lông mày khẽ nhướn lên, khó mà nhịn một chút giật .

Tiêu cả ngàn vạn mà vẫn ghiền, nếu ghiền thì tiêu bao nhiêu nữa đây...

Đột nhiên Tần Vũ Niết phát hiện một chân lý cay đắng: Mỗi bước Quỷ Thị, cái túi của cô sạch bóng như lau chùi gương.

Quỷ Thị giống như một con thú nuốt vàng đáy, chỉ cần cô đến gần, tiền bạc cứ thế thi nhảy miệng nó mà chẳng ngoái .

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Chuyến cùng Mạnh Bà, cô trực tiếp tiêu mất hơn một ngàn vạn. Nếu quy nhân dân tệ thì cũng cỡ trăm triệu chứ chẳng ít!

Đến giờ phút , Tần Vũ Niết mới bừng tỉnh ngộ: [Hóa giàu tới !]

Còn nhớ cái ngày mới xuyên trở về, chỉ dăm ba ngàn vạn, tiêu chút tiền là tim đập chân run. Thế mà giờ đây, tiêu cả mấy trăm vạn một , cô còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.

Mặc dù tiền tiêu như nước, đầu chỉ còn tay trắng nhưng nghĩ nghĩ , chuyện cũng chỉ diễn trong vòng một tháng ngắn ngủi. So với một tháng , cái sự xa hoa đúng là một bước nhảy vọt mà chính cô cũng dám mơ tưởng.

Tóm , chuyến thể là đại thu hoạch. Không chỉ gom bảo vật quý giá, Tần Vũ Niết còn kịp bổ sung kho phù cạn sạch tiêu tốn đối phó với đám Huyền Sư đó.

Mấy món đồ tuy chẳng thể ngay lập tức khiến cô mạnh hơn nhưng đủ sức giữ mạng cho cô những thời khắc hiểm nguy nhất. Chúng mang đến một cảm giác an mong manh nhưng vô cùng cần thiết.

Sau khi dọn dẹp và cất giữ tất cả thứ chỗ cẩn thận, Tần Vũ Niết sang Mạnh Bà:

"Mạnh tỷ."

Mạnh Bà gọi đầu , mặt nở nụ ấm áp. Trong ánh mắt nàng ánh lên vẻ yêu chiều, như đang tiểu bé bỏng nhỏ do chính dày công chăm sóc. Việc mua sắm cho Tần Vũ Niết khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, như thể tự tay nâng niu, bồi dưỡng một tiểu . Cảm giác thật tuyệt!

Tần Vũ Niết cúi đầu, giọng khẽ khàng:

"Mạnh tỷ, cảm ơn tỷ."

Mạnh Bà chỉ lắc đầu, nụ đầy cưng chiều:

"Cảm ơn cái gì chứ? Chỉ cần cô vui vẻ là ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/216.html.]

Tần Vũ Niết khẽ mỉm nhưng chợt nhớ chuyện quan trọng:

" mà, thời gian còn sớm, trở về thôi."

Nghe , Mạnh Bà xoay , ánh mắt thoáng chút lo lắng:

"Tâm trạng khá hơn chút nào ?"

Tần Vũ Niết ngẩn , ánh mắt thoáng m.ô.n.g lung. Trong lòng cô bỗng dậy lên một cảm giác kỳ lạ. Chỉ đến lúc , cô mới nhận , nãy giờ quên béng chuyện khiến bản đau đầu bấy lâu. Từ lúc cùng Mạnh Bà chọn đồ, đến khi cố gắng ngăn Mạnh Bà tiêu xài bớt tay, cô chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi linh tinh. Nếu nhờ Mạnh Bà nhắc đến, lẽ cô cũng chẳng buồn nhớ .

Tần Vũ Niết hít sâu, ánh mắt lóe lên chút kiên định và thanh thản. Cô khẽ gật đầu, nghiêm túc :

"Không vấn đề gì ."

Thiên hạ bữa tiệc nào tàn? Người nào cũng sẽ ngày rời xa . Nghĩ , thể ở bên lâu như thế, cô thấy bản thật may mắn.

Tần Vũ Niết ngẩng đầu, ánh mắt chân thành Mạnh Bà, giọng dịu dàng nhưng kém phần sâu lắng:

"Mạnh tỷ, hôm nay thật sự cảm ơn tỷ nhiều."

Mạnh Bà phẩy tay, chẳng buồn để tâm, sảng khoái:

"Khách sáo gì với Mạnh tỷ chứ! Chỉ cần cô vui là . Ta còn mua đủ , mà chứ, cũng chỉ cô, nha đầu ngốc , khác tiêu tiền cho mà còn thấy vui."

Nói xong, nàng bước , hướng về lối của Quỷ Thị.

Tần Vũ Niết mỉm bước theo . Khóe môi cô vô thức nhếch lên một nét nhẹ nhàng:

"Ta tiền mà, tiền."

Câu qua đơn giản nhưng là sự thật. Giờ đây, Tần Vũ NIết còn thiếu tiền để tiêu xài. Quan trọng hơn, lòng cô lúc cũng chẳng còn gánh nặng gì.

Mạnh Bà khẽ gật đầu nhưng bước vài bước dừng đột ngột. Nàng xoay , ánh mắt thâm sâu chằm chằm Tần Vũ Niết, chậm rãi , giọng điệu đầy ẩn ý:

" cũng xem là ai tặng quà, đúng ?"

Tần Vũ Niết sửng sốt, mơ hồ ngơ ngác hỏi:

"Ý tỷ là ?"

Ánh mắt Mạnh Bà thoáng hiện lên nét giảo hoạt, khóe môi cong nhẹ thành một nụ đầy ý nhị:

"Ta nhớ Diêm Vương tặng lễ vật cho cô, hình như cô vẻ gì là từ chối nhỉ?"

Tần Vũ Niết ngẩn , gương mặt như hóa đá. Chẳng lẽ lúc đó bỏ lỡ thời cơ nhất để từ chối ?

Loading...