Tần Vũ Niết theo bóng dáng Diêm Văn Cảnh khuất dần, bả vai mệt mỏi tựa vách tường, chỉ vỗ mạnh lên đầu . Tại chỉ hỏi một câu thôi mà thể mở miệng ?!
lúc , giọng trầm thấp của Diêm Vương gia vang lên từ phía đầu cô, như thể mang theo sự nghi hoặc và khó hiểu: "Cô đang gì ?"
Tần Vũ Niết giật đến mức cả run lên, như thể điện giật. Cô đầu Diêm Vương gia, chợt nhận hành động của đều lọt mắt . Gương mặt cô ngay lập tức đỏ bừng, ngữ khí lắp bắp lời: "Không, gì , chỉ là... đầu đau, chỉ... chụp một chút..."
Diêm Vương gia nhướn mày, ánh mắt nghiêng nhẹ, khóe miệng khẽ cong lên, biểu cảm mang chút cợt nhưng rõ ràng. Giọng của pha chút đùa giỡn: "Thói quen của cô thật đặc biệt."
Tần Vũ Niết xong, khuôn mặt càng đỏ hơn, nụ môi phần gượng gạo và bất tự nhiên: "... Ha ha... Ừm..."
Vội vàng chuyển sang chuyện khác, cô hỏi: "À, đúng , ngài ? Sao thế?"
Diêm Văn Cảnh dần lấy vẻ lạnh nhạt thường ngày, ánh mắt trầm xuống, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Ta nhớ chuyện với cô nên . Ngày mai Bà của cô sẽ chuyển kiếp. Cô đến tiễn bà một đoạn ?"
Nghe , Tần Vũ Niết khỏi mở to đôi mắt đào hoa của , chút bối rối, giọng mang theo vẻ tin nổi:
"Ngày mai bà đầu t.h.a.i ?"
Diêm Văn Cảnh khẽ gật đầu, giọng bình thản:
"Ừm, một phận thích hợp cho bà của cô ở kiếp ."
Tần Vũ Niết chằm chằm , cảm xúc rối loạn, giọng khẽ run, pha chút do dự:
"... thể tiễn bà ?"
Diêm Văn Cảnh im lặng Tần Vũ Niết vài giây, đó khẽ gật đầu:
"Có thể. Cô sẽ tiễn bà qua cầu Nại Hà. Sau khi qua cầu, ký ức kiếp của bà sẽ tan biến."
Tần Vũ Niết , lòng nặng trĩu, chỉ khẽ gật đầu đáp :
"Được, ngày mai sẽ ."
Nhìn dáng vẻ mất mát của Tần Vũ Niết, Diêm Văn Cảnh dường như điều gì đó nhưng cuối cùng thôi, chỉ lặng lẽ bên cạnh cô, thêm lời nào, im lặng cùng cô trải qua khoảnh khắc .
Một lúc , khi cố gắng trấn tĩnh bản , Tần Vũ Niết khẽ ngẩng đầu. Ánh mắt vô tình chạm đến bóng dáng quen thuộc , cô bất giác ngây —— Diêm Vương gia vẫn rời .
Không hiểu , một cảm xúc khó tả bỗng dâng lên trong lòng cô, chua xót nghẹn ngào. Đầu mũi cay cay, đôi mắt lập tức ngấn nước, mờ vì lớp sương mỏng của nước mắt kịp rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/206.html.]
Diêm Văn Cảnh lặng lẽ quan sát Tần Vũ Niết, chợt thở dài. Hắn đưa tay về phía cô, giọng điệu nhẹ nhàng mà mất phần nghiêm túc:
"Tay áo thể cho cô mượn. Muốn thì cứ nhưng nhớ, chỉ đêm nay thôi, ngày mai đừng nữa."
Những lời như một chiếc phao cứu sinh giữa dòng nước xiết. Tần Vũ Niết bỗng cảm thấy giống như cánh bèo trôi dạt cuối cùng cũng tìm bến đỗ. Không thể kìm nén thêm nữa, cô lập tức ôm chặt cánh tay Diêm Văn Cảnh, bật nức nở, tiếng vang lớn:
"Hu hu... Ô oa..."
Tiếng của cô thật sự vang động, như thể dồn hết uất ức của hai kiếp sống một giải tỏa. Nỗi đau, sự ủy khuất và những cảm xúc giấu kín bấy lâu dịp tuôn trào ngừng.
Phải mất một hồi lâu , tiếng của Tần Vũ Niết mới dần nhỏ , chỉ còn là những tiếng nấc đứt quãng yếu ớt. Đợi đến khi bình tĩnh, cô cúi đầu xuống bàn tay vẫn đang bám chặt lấy cánh tay của Diêm Văn Cảnh.
Nhìn kỹ , cô chợt nhận tay áo sạch sẽ của giờ nhăn nhúm hết cả, hơn nữa còn dính đầy nước mắt và nước mũi của ...
Cảm giác ngượng ngùng lập tức ập đến.
Tần Vũ Niết lập tức đỏ mặt, hổ đến mức chỉ tìm một cái hố để chui xuống. Cô lúng túng buông tay , giọng lí nhí như muỗi kêu:
"... cố ý... thật đó..."
Ánh mắt của Diêm Văn Cảnh từ tốn quét qua Tần Vũ Niết. Hắn giữ im lặng trong chốc lát bình thản đáp:
"Không ."
Tần Vũ Niết mà càng thêm bối rối, trong lòng khỏi lo lắng. Cô nhớ rõ Diêm Vương gia nổi tiếng là sạch sẽ, nghiêm khắc đến từng chi tiết nhỏ, mà giờ bộ đồ của thành thế ... Nghĩ tới đây, cô thấy áy náy thôi, liền rụt rè đề nghị:
"Hay... là ngài cởi , mang giặt sạch giúp ngài?"
Diêm Văn Cảnh xong, chỉ nhàn nhạt nhíu mày, liếc qua cánh tay dính đầy dấu nước mắt nước mũi, ngữ khí bình thản như mặt hồ gợn:
"Không cần, thi một đạo thanh khiết thuật là ."
Tần Vũ Niết cụp mắt, chút thất vọng lí nhí đáp:
"À... ."
Ban đầu, Tần Vũ Niết còn định thông qua việc giặt quần áo để bày tỏ lòng áy náy và ơn, ai dè xử lý quá gọn gàng bằng một cái búng tay... thế là chẳng còn cơ hội thể hiện gì nữa.
Lặng im một lúc, Tần Vũ Niết bỗng thấy một tiếng thở dài khe khẽ vang lên. Ngay đó, một chiếc áo khoác quen thuộc đột nhiên đưa đến mặt cô.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Tần Vũ Niết ngước lên , lập tức kinh ngạc khi thấy Diêm Văn Cảnh chỉ còn mặc một lớp áo lót đen mỏng bên trong. Giọng cô lắp bắp, ngạc nhiên bối rối:
"Ngài... ngài đây là..."