Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 203

Cập nhật lúc: 2025-12-08 08:44:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy Mạnh Bà cố tình né tránh chủ đề ban nãy, Diêm Văn Cảnh cũng khó, chỉ nhàn nhạt đáp lời:

"Đồ chế tạo là để dùng. Chẳng lẽ mang thờ phụng, đợi đến lúc mục nát luôn ?"

Mạnh Bà câu của Diêm Văn Cảnh khựng , rõ ràng chút lúng túng. Tần Vũ Niết thấy tình hình như , định mở miệng cảm ơn Diêm Vương gia vì giúp đỡ nhưng lên tiếng cảm giác thời điểm thích hợp, đành lặng lẽ hai đối đáp.

Thấy bầu khí phần ngượng ngùng, Tần Vũ Niết dậy định lấy chén đũa. Vừa bước qua cửa, ánh mắt bất giác rơi bức tường phía ngoài và... nàng kinh ngạc.

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

"Cái quái gì thế ?" – Tần Vũ Niết thầm nghĩ. Chỉ mới đây thôi mà bức tường sửa chữa hơn phân nửa. Cô thầm tính toán với tốc độ , e rằng đầy một giờ nữa là bộ thành , thậm chí chẳng cần mất cả đêm như ban đầu cô dự đoán.

lúc , Tần Vũ Niết để ý thấy điều kỳ lạ: những viên gạch tự động di chuyển lắc lư về một hướng, ai đó điều khiển. Cô bất giác nheo mắt, cảm giác gì đó đúng.

Nhớ đến những huyền sư đang sửa tường ngoài , cô liền nghĩ thầm: "Chắc là bọn họ dùng huyền thuật đây mà."

Ánh mắt Tần Vũ Niết lia xuống, quả nhiên ở mấy viên gạch đang tự động di chuyển những hình nhân giấy nhỏ xíu đang loạng choạng cõng gạch.

Đưa mắt khắp sân, Tần Vũ Niết phát hiện cảnh tượng kỳ quái chỉ xảy ở một chỗ. Khắp nơi đều những hình nhân giấy tí hon lặng lẽ việc, nếu kỹ, chỉ thấy mỗi viên gạch tự lơ lửng di chuyển, khiến dễ tưởng nhầm là ma quấy phá.

Ngoài đám giấy , còn một hai con linh thú nhỏ nhắn nhưng vô cùng dẻo dai. Chúng biến hóa từ huyễn thuật, lưng cõng những thứ nặng gấp mười trọng lượng cơ thể mà vẫn di chuyển nhẹ nhàng, chẳng chút khó khăn.

Tần Vũ Niết thấy cảnh cũng quá bất ngờ nữa, nhanh chóng trong nhà, cầm lấy chén đũa trở , bắt đầu phân phát cho .

Lúc , giọng của Mạnh Bà vang lên, đầy vẻ hào hứng:

"Diêm Vương gia, tiểu Vũ Niết vì cảm tạ ngài cứu mạng, cố ý một bàn tiệc lớn . Hôm nay xem như cơ hội hưởng ké một bữa ngon ..."

Mạnh Bà đến đây thì bất ngờ, Tần Vũ Niết nhanh tay gắp một miếng sườn đặt bát của nàng, tươi :

"Mạnh tỷ , bàn chỉ dành cho Diêm Vương gia, cũng là đặc biệt chuẩn cho tỷ đấy. Nào, Mạnh tỷ ăn , thịt sườn ngon lắm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/203.html.]

Lời dứt, Mạnh Bà cũng khách sáo, khúc khích gắp miếng sườn lên ăn ngay. Nàng Diêm Vương gia ung dung, tao nhã cầm đũa gắp một miếng đồ ăn đưa lên miệng, liền chịu thua, nhai đùa:

"Ngon quá... Tiểu Vũ Niết , tay nghề nấu nướng của cô rốt cuộc là luyện thế nào hả?"

Diêm Vương gia chậm rãi ngừng động tác, ánh mắt sắc bén liếc nhẹ về phía Tần Vũ Niết, trầm giọng một câu:

"Không tiện ."

Bầu khí đột ngột trở nên im lặng kỳ lạ. Mạnh Bà như ai bóp nghẹt cổ, lập tức im bặt, dám hé răng thêm câu nào.

Phải một lúc lâu , Mạnh Bà mới thở một , ngượng ngùng cảm thán:

"Chả trách vẫn bảo, ai mà ăn cơm chung với Diêm Vương gia thì dù cơm ngon mấy cũng chẳng dám ăn nhiều. Cái khí thế áp đảo bùng lên, ai còn dám động đũa nữa chứ!"

Nghe , Tần Vũ Niết bỗng nhớ đến vài khi Hắc Bạch Vô Thường cùng Diêm Vương gia ăn chung, mỗi đều lặng như tờ, chẳng ai dám hó hé gì nhiều. Lúc đó cô còn lấy lạ, giờ thì hiểu , hóa là bọn họ âm thầm... đều sợ hãi đến mức dám đùa giỡn, chỉ lén lút phàn nàn lưng!

Mặc dù khí thế của Diêm Vương gia cho thoáng chốc im thin thít nhưng Mạnh Bà vẫn chẳng để bụng lâu. Nàng tiếp tục hăng hái thưởng thức mỹ thực mặt, đến khi gần ăn xong còn quên thì thầm một câu:

"Tiểu Vũ Niết, bọn họ ăn lẩu, khen tới tấp. Khi nào dịp, cô cũng cho nếm thử cái món lẩu gì đó nhé?"

Tần Vũ Niết liếc nhanh về phía Diêm Vương gia khẽ gật đầu, dám trả lời to vì e rằng sẽ khiến bầu khí thêm căng thẳng. Thực tình, cô cũng chẳng hiểu nổi tại hôm nay Diêm Vương gia nghiêm nghị như . Những cùng ăn chẳng bao giờ kiểu quy củ áp lực thế . Nghĩ mãi , cô đành giữ im lặng.

Bầu khí bàn ăn trở nên trầm lắng. Chỉ còn tiếng chén đũa va khe khẽ và âm thanh ồn ào ngoài sân vọng .

Lúc , một huyền sư ngoài vô tình ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ trong phòng bếp bay , kìm mà nuốt nước bọt. Hắn xoa xoa bụng, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng, khẽ lẩm bẩm:

"Thơm quá mất ... Ta còn kịp ăn tối mà ngửi thấy cái mùi cám dỗ ."

Bên cạnh, một huyền sư khác lập tức trừng mắt quát nhỏ:

"Còn ăn cơm ? Mau việc ! Đợi lát nữa ăn xong mà tường vẫn sửa xong, chúng chỉ nước chờ c.h.ế.t thôi đấy !"

Loading...