Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 193

Cập nhật lúc: 2025-12-08 08:30:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chỉ cần phát tín hiệu... thì đồng môn gần nhất sẽ lập tức xuất hiện..." – Ý nghĩ hiện lên trong đầu Tần Vũ Niết, khiến cô hoảng loạn đến thở nổi.

điều gì đó nhưng cổ họng như một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Mặc cho cố gắng thế nào, cô cũng thể phát dù chỉ một âm thanh nhỏ.

Ý định chạy trốn lóe lên nhưng đôi chân như gắn chặt xuống đất, nặng trĩu đến mức nhấc nổi.

Thời gian chậm chạp trôi qua, từng giây từng phút dài đằng đẵng. Cô cố ngước xung quanh, hy vọng Diêm Vương gia sẽ xuất hiện nhưng một ai đến cứu cô.

Trong tuyệt vọng, Tần Vũ Niết chỉ thể siết chặt lấy lá bùa trong tay, hy vọng tìm chút an mong manh từ tấm bùa giúp cô thoát hiểm đó.

lúc , từ xa vọng tiếng chuyện, mỗi lúc một rõ hơn:

"Vừa nãy tiếng từ nhà Vũ Niết phát ? Mấy tiếng "rầm rầm" đó suýt nhảy dựng lên."

" , cũng thấy! Còn tưởng tai nhầm cơ."

" mà... đó còn âm thanh kỳ lạ gì đó nữa. Con bé Vũ Niết ở nhà một , khi nào xảy chuyện gì ?"

Những tiếng bàn tán vang lên rõ ràng trong màn đêm, hề nhỏ, đủ để lọt tai Tần Vũ Niết và cả hai còn .

Nghe tiếng tới gần, ánh mắt Tần Vũ Niết bỗng sáng rực lên.

"Có ." – Cô thầm nghĩ.

Càng đông , bọn chúng hẳn sẽ e dè, dám liều. Hy vọng lóe lên, cơ thể cô như tiếp thêm sức mạnh, còn cứng đờ như .

Khi Tần Vũ Niết đang chuẩn hướng về phía đám mà chạy, giọng lạnh lùng của Huyền sư chặn ý định đó:

"Ngươi nghĩ rằng bọn họ thể bảo vệ ngươi ? Ngây thơ quá ."

Hắn nhếch môi, giọng điệu đầy châm chọc:

"Ngươi hiểu gì về huyền sư, càng gì về sức mạnh của Huyền Chân Phái."

Những lời của như một nhát d.a.o cắm thẳng lòng Tần Vũ Niết, khiến cô khựng .

" ..." – Cô nghĩ thầm, trong đầu hiện lên hình ảnh của tên huyền sư mặc áo đen với sức mạnh áp đảo đủ để khiến những lá bùa còn của cô trở nên vô dụng. Nếu nhờ lá bùa cực phẩm , giờ đây cô lẽ yên vị âm phủ, cùng Diêm Vương gia nhâm nhi một tách lạnh lẽo.

Tần Vũ Niết c.ắ.n chặt môi, ánh mắt lộ rõ sự giằng co. Bước chân vốn định lao về phía đám đông giờ dừng hẳn. Cô , chỉ dựa đám thì e rằng vẫn đủ để xoay chuyển tình thế.

Một đáng sợ như thế, nếu thêm vài kẻ nữa thì ?

Ý nghĩ Tần Vũ Niết rùng . Mọi trong thôn với sức lực bình thường của họ, chẳng qua chỉ là những con thí mạng mặt đám huyền sư mà thôi.

Cô quyết tâm: Không thể để họ liên lụy.

Nghĩ , Tần Vũ Niết , chạy hét lớn:

"Chạy mau! Rời khỏi nơi ngay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/193.html.]

cách giữa cô và nhóm dân làng còn khá xa, tiếng hét của cô gió đêm cuốn , họ rõ cô gì.

Vừa thấy Tần Vũ Niết chạy đến, Vương thẩm ân cần hỏi:

"Vũ Niết, chúng tiếng động lớn từ nhà cháu nên chạy qua xem thử. Có chuyện gì thế?"

Lưu thúc – sống gần nhà Tần Vũ Niết nhất – cũng lo lắng :

" ! Nhà cháu chuyện gì ? Cần chúng giúp ?"

Lời đầy thiện ý của họ chỉ khiến Tần Vũ Niết thêm đau lòng. Họ hiểu và cũng thể giúp gì. Đối đầu với đám huyền sư chỉ là tự nộp mạng mà thôi.

Tần Vũ Niết siết chặt nắm tay, gạt cảm xúc đang dâng trào. Cô thể để những trả giá cho rắc rối của cô.

Cô chỉ còn một cách duy nhất: Chạy thật xa, kéo đám huyền sư đó rời khỏi thôn.

Nếu cô rời , những kẻ đó chắc sẽ hại dân làng. Hơn nữa, kéo dài thêm chút thời gian, Diêm Vương gia chắc chắn sẽ đến ứng cứu.

Không chần chừ thêm, Tần Vũ Niết gạt sang một bên, hét to nữa:

"Đi ! Rời khỏi đây ngay! Đừng ở , nhanh lên."

Nói xong, cô cắm đầu lao , . Mỗi bước chạy như một tia hy vọng nhỏ nhoi, kéo cô xa dần khỏi thôn làng – và cũng xa dần sự an mong manh của .

Tần Vũ Niết nhanh chóng móc điện thoại , gọi ngay cho Mạnh Bà, giọng cô gấp gáp vang lên giữa đêm:

"Mạnh tỷ, mau tới đây ! Chuyện lớn ."

Cúp máy xong, cô hét lớn về phía dân làng:

"Quay về ! Mau về nhà trốn ngay! Dù thấy gì cũng đừng ngoài."

Thấy dáng vẻ hoảng loạn của cô, Vương thẩm càng thêm lo lắng, tiến gần hỏi:

"Vũ Niết, chuyện gì ? Đừng sợ, chúng nhiều mà. Nếu đủ, cứ gọi một tiếng, cả thôn sẽ giúp."

Tần Vũ Niết lắc đầu lia lịa, giọng run rẩy:

"Không , vô dụng thôi! Họ là huyền sư... Cháu gọi đến , một lát nữa họ sẽ tới. Mọi về nhà ngay, nhớ là đừng ngoài."

Nói xong, cô chờ thêm một giây nào nữa, lập tức chạy về phía núi – nơi bóng . Nếu giao đấu xảy , ít nhất cô thể đảm bảo cả thôn sẽ vạ lây.

khi chạy một đoạn ngắn, Tần Vũ Niết thấy vài kẻ giống hệt hai tên huyền sư đó xuất hiện ngay trong sân nhà cô.

Còn cách nhà cô hai ba trăm mét, dân làng vẫn kịp rút !

Tim cô đập thình thịch, cảm giác căng thẳng tràn ngập khắp cơ thể. Trên cô giờ chỉ còn vài lá bùa ít ỏi.

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Không còn thời gian nữa!

Loading...