Tần Vũ Niết đáp, chỉ đầu về phía Mạnh Bà cách đó xa, lớn tiếng gọi:
"Mạnh tỷ! Trong tiểu thuyết nhắc đến mấy cái chai để nhốt quỷ gì đó, tỷ cái nào ? Cho mượn một cái."
Nghe , nữ quỷ điên cuồng gào lên:
"Cô thể thế. Cô quỷ sai, cô quyền nhốt ."
Mạnh Bà bước tới, vẻ mặt lộ chút khó chịu khi giọng the thé của nữ quỷ. Nàng khẽ cau mày, vung tay dán một lá bùa câm miệng lên đối phương. Trong nháy mắt, thế giới xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tiếp đó, Mạnh Bà lấy từ một chiếc hộp, mở nó , xoay tay lấy một chiếc chai nhỏ, lớn lắm, đưa cho Tần Vũ Niết. Ánh mắt Mạnh Bà thoáng nghi hoặc:
"Cô cái gì?"
Tần Vũ Niết nhếch môi, khẽ hất cằm về phía nữ quỷ:
"Để nhốt cô ."
Nói xong, Tần Vũ Niết dừng một chút, như nhớ điều gì, liền tiếp tục:
" mà ... nếu , vi phạm luật lệ địa phủ ?"
Mạnh Bà nhướng mày, nghi hoặc càng tăng nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích:
"Cô thể giữ cô như một bảo tiêu. Miễn là để cô rời xa cô, thì vấn đề gì. Tuy nhiên, nếu cô gây chuyện gì, cô– với tư cách chủ nhân – sẽ chịu trách nhiệm."
Ngẫm nghĩ một chút, Mạnh Bà hỏi:
"Cô định dạy dỗ cô một trận ? Nếu cô lo đ.á.n.h , thể giúp."
Tần Vũ Niết mỉm , gật đầu:
"Không cần, chỉ cần nhốt cô là . Như , cô sẽ cơ hội thêm chuyện gì nữa."
Rồi Tần Vũ Niết thẳng nữ quỷ, nụ môi rạng rỡ nhưng kém phần sắc bén, giọng nhẹ nhàng mà lạnh lẽo:
"Bởi vì nhận , những tổn thương ngoài da chỉ đau thể. với loại như cô , đó sự thống khổ thực sự."
Nói xong, Tần Vũ Niết thuật bộ cuộc đối thoại với Mạnh Bà, quên nhấn mạnh những chi tiết khiến cô đổi cách xử lý.
Ban đầu, Tần Vũ Niết chỉ định dạy cho nữ quỷ một bài học hoặc giao thẳng cho quỷ sai xử lý. Dù những lời đồn thổi rải rác gây tổn thương thực sự cho nhưng sự nguy hiểm ẩn hành động của nữ quỷ thể xem nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/182.html.]
Nếu phát hiện sớm, ai mà chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ?
Bởi , việc đơn thuần giáo huấn giao nộp còn là cách trừng phạt đủ sức nặng với nữ quỷ . Ý tưởng đó, thực , nảy sinh từ một gợi ý bất ngờ của Mạnh Bà.
Không giống Lưu Khiêu – một kẻ bạo lực nhưng vẫn yêu bản đến cực đoan, dễ dàng cúi đầu nhận sai khi trừng trị cả tâm lý lẫn thể xác – nữ quỷ mặt khác.
Nếu cô gan g.i.ế.c ba của , điều đó chứng minh đau đớn thể xác chẳng là gì với cô . Đây chỉ là một quỷ hồn đầy thù hận mà còn là một con từ bỏ chính và bao giờ tha thứ cho bản tha thứ cho khác.
Mạnh Bà xong, im lặng hồi lâu, đó khẽ gật đầu, lấy một chiếc chai khác từ tay áo. Chiếc chai nhỏ hơn nhưng bề mặt khắc đầy hoa văn lôi điện tinh xảo. Mạnh Bà đưa cho Tần Vũ Niết, kèm theo lời giải thích:
"Chiếc chai đặc biệt hơn. Nó chỉ giúp cô rõ chuyện bên ngoài đang diễn mà còn trang một cơ chế phòng vệ lôi điện. Nếu tâm trạng cô d.a.o động mạnh, lôi điện trong chai sẽ tự kích phát, khiến cô chịu đòn giật mạnh mẽ."
Tần Vũ Niết xong, đôi mắt sáng rực lên, như bắt món bảo bối."Tuyệt quá! Thứ đúng là tồi chút nào."
Nói đoạn, ánh mắt tần Vũ Niết dừng nữ quỷ đang cách đó xa. Nữ quỷ đối diện với ánh sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu. Cô lập tức lùi , run rẩy lắp bắp:
"Không... ! ."
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Vừa , cô định chạy trốn. thoát ?
Tần Vũ Niết chỉ nhẹ nhàng mở nắp chai, dáng vẻ ung dung như chẳng cần cố sức. Chỉ trong chớp mắt, một lực hút mạnh mẽ từ chiếc chai phát , cuốn phăng nữ quỷ trong mà cho nàng kịp trở tay.
"Aaaaaaa——."
Tiếng hét thất thanh vang lên, theo là những cú đập điên cuồng thành chai từ bên trong.
"Thả ! Thả ngoài! Aaaa——."
Nữ quỷ trong chai ngừng gào thét, ánh mắt hoảng loạn, hai tay chụp lấy mặt trong của chiếc chai mà gõ, mà cào. Gương mặt cô , lúc , khác với vẻ ngạo mạn, điên cuồng khi đối mặt Tần Vũ Niết đó.
Tần Vũ Niết cầm chiếc chai, quan sát một lát nhún vai. Nụ môi nàng hiện lên vẻ thích thú nhưng cũng đầy sự sắc bén.
"Mạnh tỷ, thứ đúng là tuyệt. Chỉ cần để cô yên vị trong đây, chẳng còn ai lo lắng gì nữa."
"Tiểu Vũ Niết, cô học hư ." Mạnh Bà nở một nụ mỉm, đôi mắt lóe lên chút thích thú. Dừng một nhịp, Mạnh Bà tiếp lời," thích."
Tần Vũ Niết tươi rói, thản nhiên nũng: "Mạnh tỷ dạy giỏi quá mà -"
Quả thật, trong thời gian , cô học nhiều từ Mạnh Bà. Không chỉ là những bài học quý giá, mà cả cách đối nhân xử thế trong Địa phủ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Và hôm nay, thực chiến đầu, cảm giác... quả thực "phê"!
Thế nhưng, vẫn luôn kẻ yên phận phiền giây phút huy hoàng của cô.