Tần Vũ Niết , ánh mắt giấu sự ngạc nhiên nhưng ngay đó nở một nụ . Quả thật, cách giải quyết của Mạnh bà đúng là chẳng giống ai nhưng vô cùng thuyết phục.
Lão nhân vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ về chuyện con gái bán vì một vạn đồng sính lễ, chú ý đến sự việc đang diễn mắt.
Lưu Khiêu , mắt trợn trừng khi thấy Mạnh bà thiêu hủy tờ hôn thư của . Hắn thể tin mắt . Đây là tờ hôn thư quan trọng thế mà dễ dàng thiêu rụi đến ?
"Đây là hôn thư của ." Lưu Khiêu quát lên, giấu nổi sự tức giận.
Mạnh bà, thèm quá lâu, nhẹ nhàng quét mắt qua hỏi: "Ồ? Hét cái gì?"
Lưu Khiêu ánh mắt của Mạnh bà dọa cho hoảng hốt, trong lòng ngừng rối bời. Hắn gì đó nhưng sợ rằng nếu mở miệng, chỉ càng khiến Mạnh bà tức giận thêm. Cuối cùng, một lúc lâu, mới c.ắ.n răng thốt lên: "Ta sẽ tố cáo bà... thiêu hủy hôn thư của ."
Mạnh bà , đôi mắt xinh của nàng đầy vẻ nghi hoặc: "Ai thấy?"
Nàng sang Tần Vũ Niết. Tần Vũ Niết vội vã lắc đầu: " lúc còn kịp thấy gì hết."
Mạnh bà chuyển ánh mắt sang lão nhân, về chuyện hôn thư thiêu thì vẫn còn ngơ ngác. Nghe Mạnh bà hỏi, ông lập tức lấy tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Không, gì . Ta tuổi già , mắt kém, chẳng rõ gì."
Sau đó, Mạnh bà sang một góc bàn, về phía quỷ nọ, ánh mắt đầy sắc bén."Còn các ngươi, thấy ?"
Cái quỷ nọ dọa cho mặt mày tái mét, sợ hãi vội vàng lắc đầu: "Không, gì hết! Ta mới , cái gì cũng kịp mà."
Mạnh bà thở dài, vẻ như bất đắc dĩ : "Nhìn xem, họ cũng thấy gì cả."
Lưu Khiêu tức giận đến nỗi nghiến răng ken két nhưng chẳng dám cãi câu nào.
"Ngươi nếu còn dám tiếp tục quấn lấy..." Mạnh Bà mở miệng định gọi tên, bỗng nhiên khựng , chợt nhớ tên cô bé đó là gì. Nàng đầu hỏi: "Nữ nhi ngươi tên gì?"
Lão nhân vội vàng đáp: "Nó tên Lâm Hạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/174.html.]
Mạnh Bà gật gù, tiếp tục: "Được . Nếu ngươi còn dám quấy rầy Lâm Hạ, đừng mong dễ dàng thoát như hôm nay. Nghe rõ ?"
Lưu Khiêu mặt mày tức tối nhưng dám phản kháng. Đánh thì , mà lý cũng chẳng dám, chỉ đành nuốt cục tức bụng, miễn cưỡng đáp với giọng đầy uất ức: "Biết ."
Xong việc, Mạnh Bà thản nhiên phẩy tay, sang Tần Vũ Niết: "Đi thôi."
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Tần Vũ Niết nhanh chóng theo bước Mạnh Bà rời khỏi căn nhà trống trải, cũ kỹ của Lưu Khiêu.
Ra khỏi đó, cô kìm thắc mắc: "Mạnh tỷ, hôn thư mà thiêu thì hai thật sự còn là vợ chồng nữa ?"
Mạnh Bà duỗi lưng một cách thoải mái, gật đầu xác nhận: "Ừm, hôn thư thì chẳng còn quan hệ gì cả. Nếu dám động tay đ.á.n.h , sẽ coi là gây rối, chịu phạt. Vậy nên về , nếu gây chuyện, cũng tự lượng sức ."
Lão nhân theo phía , lặng lẽ bộ cuộc đối thoại giữa hai . Không ngờ chuyện khiến ông lo lắng bấy lâu giải quyết gọn gàng như . Như thể trút tảng đá đè nặng ngực, ông kiềm xúc động, vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu liên hồi cảm tạ hai . Tiếng đầu đập xuống nền đất phát những âm thanh bang bang vang dội, như thể ông dập đến nứt trán mới thôi.
Vừa dập đầu, lão nghẹn ngào , giọng đầy xúc động: "Đa tạ Mạnh Bà, đa tạ Bà chủ Tần. Cảm tạ hai vị cứu giúp . Nếu nhờ các vị, thật sự cho ."
Mạnh Bà lười biếng lão nhân, giọng điệu chút uể oải nhưng vẫn giấu sự thản nhiên cao ngạo: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiểu Vũ Niết ."
Nghe Mạnh Bà , Tần Vũ Niết khỏi cảm thấy ấm lòng. Rõ ràng là Mạnh Bà tay giúp đỡ, thế mà đẩy hết công lao cho , như thể cô nhận trọn vẹn nhân tình .
"Ông lão, ông đừng dập đầu nữa." Tần Vũ Niết vội vàng bước tới đỡ lão nhân dậy, khẽ , sang với Mạnh Bà: "Mạnh tỷ, ông cảm ơn tỷ là lắm. Nếu nhờ tỷ tay, chuyện thể giải quyết thuận lợi như ."
Lão nhân Tần Vũ Niết nâng dậy, ánh mắt đầy vẻ ơn sâu sắc. Ông gắt gao nắm lấy tay cô, giọng run run vì xúc động: "Bà chủ Tần, nếu nhờ ngài giúp đỡ, chúng – những kẻ quèn nơi địa phủ – gì cơ hội gặp một đại nhân vật như Mạnh Bà, càng dám mơ đến việc bà giúp đỡ! Chuyện ... quả thực là chuyện mà nghĩ cũng dám nghĩ đến. vụng về ăn , chẳng để diễn tả hết lòng ơn của . Hai vị chỉ là ân nhân của gia đình chúng , mà còn là ân nhân cứu mạng của con gái . Nếu nhờ hai vị tay cứu giúp, chỉ e con bé ..." Nói đến đây, lão nhân nghẹn ngào, cuối cùng kìm cảm xúc, bật thành tiếng.
Nhìn cảnh tượng , Tần Vũ Niết bối rối, vội an ủi: "Ông lão, ông đừng nữa. Nếu là khác gặp tình huống , nhất định cũng sẽ tay giúp đỡ thôi."