Tần Vũ Niết sâu hơn trong và cô thấy Lưu Khiêu – lăn lộn sàn, quằn quại như cá thớt. Trên đầu dán chặt một lá bùa kỳ lạ, ngay lá bùa là một đám mây đen nhỏ xíu đang lập lòe phát những tia điện nhỏ kèm theo âm thanh "bùm bùm" và "tư tư","xẹt xẹt".
Còn Mạnh Bà? Nàng thản nhiên bên cạnh, tay cầm một tách , vẻ mặt ung dung như hề liên quan đến màn tra tấn siêu nhiên đang diễn mắt. Thỉnh thoảng Mạnh Bà còn nhấc ly lên thổi nhẹ, như thể lo tách còn quá nóng.
lúc , từ phía Lưu Khiêu phát một tiếng rên khàn khàn đầy yếu ớt. So với giọng điệu gào thét đầy thách thức khi nãy, giờ đây giọng như sợi dây đàn đứt, mệt mỏi đến mức khó tròn chữ.
Tần Vũ Niết nhíu mày, thoáng nhận trong khí phảng phất một mùi gì đó kỳ lạ, quen khó tả.
Đột nhiên, đám mây đen nhỏ đầu Lưu Khiêu đ.á.n.h xuống một tia chớp sáng rực, thẳng tắp bổ trúng .
"Bốp."
Hắn rên lên t.h.ả.m thiết, cả giật nảy và từ đầu bỗng trào ... một bãi chất lỏng sền sệt, màu sắc cực kỳ quen thuộc.
Tần Vũ Niết nheo mắt kỹ, càng ngẫm càng thấy quen."Chẳng đây chính là canh Mạnh Bà từng uống ?"
... đúng. Mùi vị dường như biến đổi. Rõ ràng trong đó còn "gia giảm" thêm thứ gì khác, một thứ khiến Tần Vũ Niết nghĩ đến rùng lạnh sống lưng.
Đột nhiên, cảm giác ghê sợ biến thành một tia thương hại khi cô Lưu Khiêu đang lăn lộn sàn."Thật tội nghiệp. Đây chẳng là sự tra tấn từ thể xác đến tinh thần gấp đôi ?"
Mạnh Bà lúc vẫn bình thản thổi chén canh, chuẩn đưa từng ngụm miệng Lưu Khiêu. khi thấy tiếng động lạ, Mạnh Bà đầu , bắt gặp Tần Vũ Niết đang hé đầu lén qua khe cửa.
Mạnh Bà bật , nụ sáng lạn nhưng kém phần rợn , hỏi:
"Tiểu Vũ Niết, thử một chút ? Canh tác dụng lắm đấy."
Tần Vũ Niết giật , vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, cố nặn một nụ xã giao:
"Không, cần . xin miễn ạ."
Mạnh Bà nén nổi lớn, giọng trấn an, như trêu chọc:
"Đừng sợ, đảm bảo dám gì ai nữa ."
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Tần Vũ Niết thấy cảnh tượng mắt mà khỏi há hốc mồm. Đôi mắt trợn tròn như nhảy khỏi hốc.
Lưu Khiêu, định chuồn , Mạnh Bà phát hiện. Với tốc độ và sức mạnh tưởng, bà túm trở , như thể đang đổ nước một cái cây khô héo, bà dốc cạn ly canh Mạnh Bà thổi nguội xuống cổ .
Tần Vũ Niết chỉ , cảm giác trong lòng kinh ngạc buồn .
"Làm cho sợ canh Mạnh Bà đến mức , cũng coi như một dạng "tôn kính" nhỉ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/172.html.]
ngay đó, cô chứng kiến một màn khiến nên lời:
Lưu Khiêu, khi nuốt cạn bát canh định mệnh, thể lập tức co rúm , đau đớn đến mức vặn vẹo như con tôm ném chảo nước sôi. kịp than thở gì thêm, đột nhiên ngã quỵ xuống và bất tỉnh ngay tại chỗ.
Chỉ điều, sự yên lặng kéo dài lâu.
Từ đầu , tia chớp nhỏ xíu từ lá bùa bí ẩn mà Mạnh Bà cắm đỉnh đầu từ – bất ngờ phát những âm thanh "bùm bùm" cực kỳ đáng sợ, như thể đang sạc nguồn năng lượng. Và ...
"ZAP."
Tia chớp bất ngờ đ.á.n.h thẳng xuống, khiến Lưu Khiêu giật nảy lên, run rẩy, mắt mở trừng trừng như thể một con hổ c.ắ.n gáy.
Hắn tỉnh .
Tần Vũ Niết ngoài chỉ câm nín. Cô sang tia chớp đang tỏa ánh sáng mờ mờ đầu Lưu Khiêu mà nên .
"Thì ... cái lá bùa tác dụng như thế ..."
Cô thở dài, trong lòng thầm nhủ:
"Mạnh tỷ, đúng là bao giờ khác thất vọng mà."
Tần Vũ Niết mới còn thắc mắc tại Mạnh Bà gắn một lá bùa lên đỉnh đầu Lưu Khiêu. Ban đầu, cô nghĩ đó là một loại hình phạt thể chất, để đau đớn mà chừa cái thói ngang ngược.
, sự thật thâm sâu và đáng sợ hơn nhiều.
Hóa , lá bùa chỉ để gây tổn thương về thể xác, mà mục đích chính là để giữ cho Lưu Khiêu luôn trong trạng thái tỉnh táo. Mạnh Bà trải nghiệm rõ ràng từng giây từng phút cái sự kinh hoàng mà bát canh mang . Loại áp lực tâm lý lặp lặp , thậm chí còn khủng khiếp hơn cả nỗi đau thể xác.
Tần Vũ Niết chợt nhớ hình ảnh Lưu Khiêu lúc cô mới bước căn phòng. Khi đó, yếu đến mức bẹp dí, run rẩy thành lời. Phải chăng, đó chính là khi tỉnh từ cơn ác mộng do bát canh mang đến?
Và giờ đây, khi kịp hồn, rót tiếp một bát nữa...
Nếu đúng như , Tần Vũ Niết khỏi rùng . Cô hiểu tại Lưu Khiêu sụp đổ nhanh đến thế.
Uống canh, ngất .
Bị tia chớp từ lá bùa đ.á.n.h thức.
Rồi uống tiếp, ngất, tỉnh.
Cái vòng lặp khủng khiếp , đổi là ai cũng thể chịu đựng nổi quá lâu.
Quả nhiên, ngoài dự đoán, chỉ một lúc , sự "kích thích" của tia chớp, Lưu Khiêu tỉnh.