Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 140

Cập nhật lúc: 2025-12-08 07:13:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diêm Vương gia nhàn nhạt gật đầu: "Ừ."

Tần Vũ Niết chớp mắt, tò mò hỏi: "Vậy ngài sợ gặp nguy hiểm ? Nếu như chẳng may xảy chuyện, ai sẽ nấu cơm cho ngài?"

Diêm Vương gia nàng một lúc, ánh mắt lướt qua nàng, mới đáp một cách bình thản: "Sẽ ."

Tần Vũ Niết xong, trong lòng bỗng dưng chút khó chịu, cảm giác như thể một cơn gió lạnh thổi qua."Ừm." cô chỉ đáp một từ, tiếp tục thêm nữa.

Cũng thôi, Diêm Vương gia bận trăm công nghìn việc, thời gian mà để ý tới mấy nhân vật "cỏn con" như bọn họ, điều cũng dễ hiểu.

Diêm Văn Cảnh liếc Tần Vũ Niết, thấy cô đột nhiên im lặng, sắc mặt trầm xuống. Cảm giác chút kỳ lạ, nhướn mày hỏi:

"Có chuyện gì bận lòng ?"

"Không gì." Tần Vũ Niết lắc đầu, cố gắng trưng vẻ mặt thản nhiên, hỏi :

"Ngài còn ăn nữa ?"

Diêm Văn Cảnh đống thức ăn bàn mà mới động đũa vài miếng, ánh mắt đầy thắc mắc.

ngay đó, Tần Vũ Niết nhanh tay thu hết thứ hộp, tốc độ nhanh đến mức thể ngờ.

Diêm Văn Cảnh cái bàn trống trơn mặt, chỉ kịp thốt lên một tiếng đầy ngỡ ngàng:

"Hả???"

Tần Vũ Niết dậy, nét mặt nghiêm túc :

"Hôm nay mệt cả ngày , về nghỉ ngơi."

Chưa kịp đợi phản ứng, cô bước thẳng khỏi thiên thính, để một mảng im lặng đầy ngơ ngác.

Diêm Văn Cảnh theo bóng lưng cô khuất dần, trong đầu chỉ một câu hỏi xoay quanh:

"Chuyện quái gì xảy ?"

Ở cửa, một tên quỷ sai tình cờ trông thấy Tần Vũ Niết. Hắn khẽ giật khi nhận bước bao lâu, giờ vội vã . Hắn lẩm bẩm:

"Quái lạ, đến đây, cô đều lì cả buổi, hôm nay nhanh thế?"

Vừa bước đến cổng, Tần Vũ Niết phát hiện điều bất thường: Đèn trong nhà sáng trưng. Tim cô khẽ lỡ nhịp.

Tim cô đột nhiên nhảy lên một nhịp. Trong đầu lóe lên ý nghĩ:

"Không đúng! Nhà chỉ , khi tắt đèn, khóa cửa mà. Sao giờ đèn sáng? Ai đang ở trong đó?"

Tần Vũ Niết đặt mạnh hộp đồ ăn xuống đất, ánh mắt đầy cảnh giác. Cô cúi lượm một cây gậy gỗ từ góc ngoài sân, tay siết chặt lấy nó, từng bước rón rén tiến trong nhà, giác quan căng lên như dây đàn.

Khi thấy một bóng đỏ thoáng qua, tim cô thót . Chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm, Tần Vũ Niết giơ cao cây gậy, dồn hết sức đập thẳng mục tiêu, hét lên đầy hoảng loạn:

"Aaaaa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/140.html.]

Tiếng hét của cô hòa cùng âm thanh gậy gỗ va chạm. vì trúng "đối thủ." tiếng hét vang lên từ một giọng quen thuộc:

"Tiểu Vũ Niết, cô ?"

Tần Vũ Niết ngớ . Đứng mặt cô quỷ yêu quái, mà là... Mạnh Bà. Tay Mạnh Bà vẫn đang nhón hạt dưa bỏ miệng, đôi mắt lấp lánh tràn đầy khó hiểu.

xuống cây gậy tay , theo ánh mắt qua, thấy góc áo của Mạnh Bà gậy đè chặt. Không gian bỗng chốc trở nên im lặng đến ngượng ngùng.

Tần Vũ Niết lập tức thu cây gậy về lưng, nở một nụ gượng gạo:

"Xin , ... cứ tưởng..."

Mạnh Bà nhướn mày, trừng mắt cô đầy ngỡ ngàng:

"Cô tưởng cái gì? Cô nghĩ là ăn trộm chắc?"

Ở góc bàn, Tiểu Hồng - con thú nhỏ nhảy nhót bên cạnh Mạnh Bà, cũng trợn tròn mắt, liên tục kêu:

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

"Òm ọp! Òm ọp."

Mạnh Bà bật dậy, sải bước về phía Tần Vũ Niết, đôi mắt long lanh đầy tức giận. Bà chống nạnh, chỉ thẳng mặt cô:

"Lão nương trẻ trung, xinh như thế , chỗ nào giống ăn trộm? Hả?"

Tần Vũ Niết phản ứng nhanh như chớp, cúi đầu nhận ngay lập tức:

"Là của . sai ."

Mạnh Bà buông tha, nhíu mày ngửi ngửi khí quanh cô. Rồi bà bất ngờ thốt lên:

"Ơ... Trên cô... Sao thở của Diêm Vương gia?"

Tần Vũ Niết thoáng sững . Hơi thở của Diêm Vương? Làm chứ?

Mạnh Bà cô đầy nghi ngờ, cằm khẽ vuốt:

"Không sai, đúng là thở của Diêm Vương gia. Mặc dù nhạt nhưng lão nương thể nhầm . Cô từ Địa Phủ trở về ?"

Tần Vũ Niết gật đầu, chút lúng túng:

" từ Địa Phủ trở về. ... thở của Diêm Vương gia?"

Mạnh Bà nhíu mày, khẽ hít một dài theo nguồn gốc của mùi hương. Chẳng mấy chốc, nàng cẩn thận rút từ túi áo của Tần Vũ Niết một miếng ngọc bội trắng ngà.

Tần Vũ Niết thấy nhớ ngay: Đây chính là miếng ngọc bội mà hôm qua Diêm Vương gia bảo tiểu thị đưa cho cô. Lúc đó, ông chỉ cô nên mang theo bên , thế là cô tiện tay nhét đại túi mà chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Cô vội vàng giải thích:

"Cái là..."

Chưa kịp hết câu, Mạnh Bà chăm chú kỹ miếng ngọc, sắc mặt bà càng lúc càng phức tạp. Bà thở dài, chậm rãi giải thích:

"Không trách thở của Diêm Vương gia. Miếng ngọc bội thứ bình thường . Nó khắc ấn ký linh lực của Diêm Vương gia. Chỉ cần cô mang nó , bất kể cô ở , ngài đều thể tìm cô. Nếu cô tấn công, miếng ngọc bội thể kích hoạt linh lực, tương đương với một đòn lực của Diêm Vương gia thời kỳ đỉnh cao. Người bình thường chịu nổi một đòn như ? Một khi linh lực kích hoạt, Diêm Vương gia sẽ lập tức cảm nhận và đến chỗ cô ngay tức thì."

Loading...