Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 619: Còn nguy hiểm sao? Ừm, kẻ xấu mới có nguy hiểm

Cập nhật lúc: 2025-08-17 12:07:14
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi rốt cuộc cũng lên đỉnh núi.

Ngọn núi thần thuộc về dân làng Ngưu Ngoa, cuối cùng cũng trở .

Đạo quán sừng sững đỉnh núi, ánh hoàng hôn phản chiếu, nhuộm thành màu vàng óng – đó là màu của hy vọng.

Lão đạo sĩ cùng ba tử vui mừng khôn xiết, buồn năng gì, vội vã lao đạo quán, giống như kẻ lưu lạc trở về quê nhà.

Cảnh sát Trần và hai cảnh viên thì ngoài đạo quán, ánh mắt dán chặt Mặc Thiên, chẳng cách nào rời .

Một lúc lâu , cảnh sát Trần mới hồn, hỏi:

“Cô bé, ngọn núi thật sự bày trận pháp ?”

Câu hỏi buông , chính ông cũng thấy da thịt nóng rát.

Hai mươi năm cảnh sát, bao giờ ông câu hồ đồ đến thế.

Mặc Thiên vẻ lơ đãng, ánh mắt còn hướng về phía xa. Nghe thấy hỏi, cô cũng thèm ông, chỉ buông lửng một câu:

“Vừa chẳng ông thấy .”

“Ờ…”

Cảnh sát Trần lúng túng, rõ ràng là câu hỏi thừa, nhưng ông chỉ là dám tin, mới xác nhận một nữa.

Ông gượng mấy tiếng, hỏi:

“Cô bé, từ nay về , núi Ngưu Ngoa an ? Về sẽ còn nguy hiểm nữa chứ?”

“Không.”

Mặc Thiên vẫn đảo mắt bốn phía.

Câu trả lời dứt khoát khiến gương mặt tươi của cảnh sát Trần lập tức sầm xuống.

Không chỉ ông, mà hai cảnh viên phía cũng cúi đầu ủ rũ.

Thì lên núi chỉ một thôi…

Vừa nãy đạo trưởng Trương cùng tử vui mừng khôn xiết, hóa mừng hụt cả .

Cảnh sát Trần thở dài, cảnh viên thì rũ vai buồn bã.

Mặc Thiên thu ánh mắt về, trông thấy ba họ như thể đang chịu tang, cau mày hỏi:

“Có thể lên núi, lẽ các vui ?”

Cảnh sát Trần thở dài:

“Vui thì vui, nhưng chỉ một ngày. Sau khi cô , chúng chẳng lên nữa.”

“Ơ? Sao thế?”

“Chẳng , ngọn núi về vẫn nguy hiểm ?”

“…”

Mặc Thiên khựng đáp:

“Ừ, nguy hiểm, nhưng các nguy hiểm.”

“Hả?” – cảnh sát Trần ngẩn .

“Bọn họ phong tỏa các , cho lên núi, thì cũng sẽ phong tỏa bọn họ, cho rời !”

Rất nhanh, Mặc Thiên tìm nguồn nước, ngay gần đạo quán.

Nước suối trong vắt, sạch đến mức thể rõ từng vân đá dòng chảy.

Điểm duy nhất , là dòng nước quá nhỏ.

Mặc Thiên xổm xuống mép suối.

Việc đầu tiên – gieo quẻ.

Quẻ thượng thượng cát —— đại cát, thể dùng.

Cô lập tức lấy lò luyện đan trong túi, một chiếc đỉnh đồng nhỏ.

Chỉ là hứng đầy nước, e cũng mất hơn một giờ.

Cô đặt đỉnh đồng suối, để từng giọt nước nhỏ .

Rồi đầu gọi La Dương:

“Trông nước giúp . xuống núi bày trận, bọn tới thì đừng hòng thoát. Để xem chúng bản lĩnh phá nổi trận của .”

Nói xong, cô xuống núi.

Cảnh sát Trần cùng lập tức vội vàng theo sát, còn đạo trưởng Trương vốn định mời cô đạo quán, thấy Mặc Thiên bày trận núi, cũng vội hô tử chạy theo.

Lần , ai nấy mở to mắt, dám chớp lấy một cái, sợ bỏ lỡ bất kỳ động tác chi tiết nào của Mặc Thiên.

ngờ, cô chỉ giơ tay, chấm vài điểm trong trung, khung cảnh xung quanh chút đổi nào.

Mọi còn tưởng đó chỉ là “khai vị”, chờ đến “món chính”.

Kết quả – Mặc Thiên phủi phủi áo, phất tay với họ:

“Xong , thể .”

“Hả, xong ?” – cảnh sát Trần trố mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-619-con-nguy-hiem-sao-um-ke-xau-moi-co-nguy-hiem.html.]

Trước mặt ông, ngọn núi khác nào “ngọn núi mới của hoàng đế” cả.

Có gì khác so với ?

“Cô bé, cái …” Ông nghiến răng, cố ép tin, ngoài hẳn một tầng cơ quan trong suốt, “…cái trận , thật sự thể giam ? Phải mất bao lâu mới nhốt ?”

Đừng bảo là nhốt suốt đời luôn nhé…

Mặc Thiên liếc ông , thấy rõ sự hoài nghi, bèn nghiêng đầu, nhướng mắt:

“Ai , là ông thử xem?”

Nói , cô đến gần đạo trưởng Trương, ghé tai thì thầm vài câu.

Đạo trưởng Trương xong thì há hốc mồm, đến khi cô hết, miệng vẫn khép .

Xong việc, Mặc Thiên xách túi nhỏ, thảnh thơi bước lên núi.

Cô dễ dàng vượt qua nửa sườn núi, thấy gì khác thường, dần biến mất khỏi tầm mắt.

Cảnh sát Trần theo, nhướng cằm với cảnh viên:

“Đi, thử thử xem?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Hai cảnh viên lấy hết can đảm:

“Bọn em , đội trưởng . Có chuyện gì, đội trưởng nghĩ cách cứu bọn em.”

Sợ cảnh sát Trần tranh đầu, hai lập tức kéo chạy lên.

Thể lực , bước chân nhanh, chớp mắt lên cao.

Họ :

“Không cả? Chẳng lẽ vị đại sư đó lừa chúng ?”

Thứ vốn chạm , chẳng cảm nhận , thật sự khó mà tin.

Hai ngoái , vẫy tay với cảnh sát Trần:

“Đội trưởng, , bọn em chẳng thấy gì cả, dễ dàng lên .”

Mặt cảnh sát Trần sầm xuống:

“Con bé nhất định là vì chúng tin nó, nên sang trêu ngươi ! , một đứa con gái nhỏ nhoi thì bản lĩnh gì, còn dám bắt phạm nhân, đúng là c.h.é.m gió mà.”

Ông hất tay, hùng hổ leo lên núi.

Ai ngờ , là nổi nữa…

Cảnh sát Trần mãi, mãi.

Cảnh viên thì ngay mắt, nhưng ngọn núi leo lên nổi.

Chỉ tính thì hơn trăm bậc thang.

Ấy mà ông leo bao nhiêu bước, vẫn tới nơi.

Ông cất tiếng gọi, ai đáp .

Khung cảnh khiến ông chợt nhớ tới những bộ phim nước ngoài từng xem – về thế giới song song.

Ông leo .

Mồ hôi vã như tắm, mặt trời cũng sắp lặn, mà hơn trăm bậc thang , ông vẫn bước qua nổi.

Cảnh sát Trần đổi cách khác:

Lên thì xuống!

Trước đây trận pháp cũng thế, lên nổi nhưng xuống cơ mà.

Ông vội xoay , chạy xuống.

Kết quả – là tình huống y như thế.

Mấy tiểu đạo sĩ nhảy nhót lên, lướt ngang qua ông, mà như hề thấy ông tồn tại.

Cảnh sát Trần hoảng loạn.

Không lẽ thật sự thế giới song song ?

Không cái cô bé nhắm đó chứ?!

Lẽ nào cô hại c.h.ế.t ?!

lúc ông gần như sắp cha gọi , thì bất ngờ trượt chân, dẫm hụt bậc thang.

Soạt một cái, ông ngã nhào xuống, lăn thẳng đến mặt đạo trưởng Trương.

Đạo trưởng Trương , đỡ ông dậy:

“Cảnh sát Trần, tiểu thiện nhân dạy bần đạo cách cứu kẹt trong đó . Nếu bắt kẻ , sẽ báo cảnh sát, mời ông lên bắt chúng cùng!”

Nói , ông còn đầy kính phục cảm thán:

“Tiểu thiện nhân quả thật bản lĩnh phi phàm! Nếu gặp sớm hơn, đạo quán chịu khổ, dân làng c.h.ế.t oan chứ!”

Cảnh sát Trần ngơ ngác lão đạo, quanh .

Một lúc lâu , mới như kẻ chậm nhịp, giật b.ắ.n , nhảy bật ba mét.

“Trời ơi, dọa c.h.ế.t ! còn tưởng mất mạng ở đây chứ!”

Loading...