Sáng sớm hôm .
Cửa khách sạn vang lên tiếng cộc cộc cộc.
Kiều Hạc mở mắt , nhưng dậy nổi.
Vì chỗ… nên dậy mà dậy .
Mạc Thiên thì ngủ chẳng dáng gì.
Y như bạch tuộc, chân quấn lấy chân Kiều Hạc, tay gác lên vai .
Cả Kiều Hạc như rã rời, chỗ nào cũng như đổ chì nặng trịch.
Đây ôm mỹ nhân về.
Rõ ràng là mỹ nhân tiễn sang Tây phương cực lạc mới đúng!
Mạc Thiên khó chịu vì bên ngoài ồn.
Cái đầu cứ liên tục rúc Kiều Hạc.
“Ồn c.h.ế.t , im miệng!”
Nói xong còn vung tay vỗ thẳng miệng Kiều Hạc.
Kiều Hạc: “…”
Anh chỉ thở dài bất lực, định mở miệng ngoài.
Thì bên ngoài vang lên giọng cầu cứu hốt hoảng:
“Mạc Thiên tiểu thư, ! Nhà mất thiếu gia , tìm khắp thấy!”
Kiều Hạc: “…”
Mạc Thiên thấy Kiều Hạc mất tích.
Cái vèo bật dậy ngay, đầu óc cũng tỉnh táo hẳn.
Cô sang bên cạnh: “Diệp Phi ngốc ? Người đang ở đây .”
Kiều Hạc: “…”
Lúc thật khó ai mới là kẻ ngốc.
Hình như trong đây ai mang theo não.
Mạc Thiên thấy Diệp Phi còn la hét ngoài .
Cô tức tối nhảy xuống giường, xông cửa.
Kiều Hạc vội vàng mở miệng: “Mạc Thiên, đừng …”
Câu nhắc nhở “đừng ở đây” kịp thốt hết.
Vịt Bay Lạc Bầy
Mạc Thiên mở toang cửa phòng khách sạn.
Trừng mắt Diệp Phi:
“Thiếu gia nhà mất cái gì mà mất, đang ngủ trong ?!”
“…”
Khoảnh khắc , thế giới lặng im.
Trong phòng im, ngoài hành lang im, đến cả thở cũng dám.
Kiều Hạc đáng thương xoa xoa huyệt thái dương.
Hà tất chứ…
Vội cái gì cơ chứ…
Anh vẫn tưởng đang từng bước chinh phục Mạc Thiên.
Ai ngờ …
Mạc Thiên hận thể một bước lên thẳng vị trí cuối cùng.
Bầu khí hổ vô cùng.
May mà…
Theo hiểu của Kiều Hạc về Diệp Phi, đầu óc vẫn còn bình thường, chắc chắn khó mà lui, lập tức đóng cửa, xin vì quấy rầy.
Quả thật, Diệp Phi đúng như đoán.
Mạc Thiên thì .
Diệp Phi vội vàng xin , định rút lui, kết quả Mạc Thiên túm :
“Anh mà xem, kẻo thiếu gia nhà mất tích đổ lên đầu .”
Kiều Hạc: “……” Chết cho …
Diệp Phi Mạc Thiên “mời” phòng.
Lúc Kiều Hạc vẫn còn giường.
Chủ yếu là nãy cơ thể bình thường, khó mà xuống .
Giờ thì định , mặt lạnh lật chăn, xoay bước xuống giường.
Chân chạm đất.
Diệp Phi lao tới.
“Thiếu gia! Người, , tím xanh loang lổ thế ? Mạc Thiên tiểu thư đánh ?!”
Mạc Thiên: “???”
Nắm đ.ấ.m Diệp Phi còn siết chặt, dù đối diện là Mạc Thiên… cũng thể để thiếu gia chịu thiệt.
Kiều Hạc nghi hoặc cúi đầu.
Nhìn kỹ, quả thật cánh tay lộ ngoài ống tay áo ngắn đầy vết bầm xanh tím, trông khá đáng sợ.
Anh suy nghĩ vài giây, nhanh chân phòng tắm kiểm tra.
Không chỉ tay, mà cả cổ, ngực, bắp đùi… đều vết bầm, ấn còn đau.
Thật sự trông như đánh đập tàn bạo.
Kiều Hạc chợt nhớ tới chuyện chảy m.á.u mũi khi chạm Mạc Thiên.
Giờ thì hết chảy m.á.u mũi.
Đổi sang kiểu khác ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-613-ngu-mot-giac-toan-than-thuong-tich.html.]
Trong lúc Kiều Hạc kiểm tra.
Mạc Thiên cãi với Diệp Phi về chuyện cô đánh .
Kiều Hạc tiếng ồn bên ngoài.
Nhanh chóng bước .
Anh vẫy tay với Diệp Phi: “Không ai đánh cả, chắc do Tam Sát Huyết gây rối, liên quan gì đến Mạc Thiên.”
Diệp Phi bán tín bán nghi.
Lần thiếu gia phát bệnh, cũng xuất hiện tình trạng thế .
Hơn nữa mấy hôm , còn chẳng vết trầy nào.
Sao mới ở chung với Mạc Thiên thành thế ?
Đầu Diệp Phi xoay nhanh, bỗng nảy một suy đoán kinh khủng.
Hắn kinh hãi Mạc Thiên: “Cô, cô, cô chẳng lẽ …”
Có sở thích quái dị nào đó…
Kiều Hạc quá hiểu Diệp Phi, lập tức đoán định gì, vội chen ngang:
“Diệp Phi, câm miệng. Ra ngoài! Nếu não dám nghĩ bậy thêm nữa, sẽ giúp phế nó luôn.”
Diệp Phi ngoan ngoãn ngậm miệng.
Quay trốn mất.
…
Ban sáng Mạc Thiên ồn nên còn ngơ ngác.
Không để ý tới vết thương Kiều Hạc.
Giờ Diệp Phi , cô liền tiến , nắm tay kiểm tra.
Xem xong chỗ da lộ , cô khách sáo, trực tiếp định cởi nút áo n.g.ự.c .
Kiều Hạc vội chụp lấy tay cô, kéo xuống.
“Trên cũng giống cả thôi, chắc mai sẽ .”
“Không , gặp nhiều , đừng sợ.”
Mạc Thiên y như bác sĩ, còn an ủi bệnh nhân.
Kiều Hạc nhướn mày khó hiểu: “Em từng gặp nhiều? Gặp ai cơ?”
“Hổ, khỉ, dê, bò, ngựa, lừa…”
Mạc Thiên kể vanh vách.
Theo như cô thì đúng là từng thấy ít thật.
Cô định thò tay kiểm tra tiếp.
Lần Kiều Hạc nhanh nhẹn tránh .
“Mạc Thiên đại sư, sống còn bao lâu nữa, chi bằng giờ nên tìm nguồn nước thì hơn.”
“À! !”
Loại sinh vật một luồng suy nghĩ như Mạc Thiên, kéo sang hướng khác thì chẳng nổi.
Cô lập tức thu dọn đồ.
Chuẩn đạo quán tiếp theo, tiếp tục tìm nguồn nước luyện đan.
Lần Kiều nhị thiếu gia tâm trạng .
Không Thần Tài nữa.
Lại tiếp tục tiểu tùy tùng của “Mạc Thiên đại sư”.
Đáng tiếc, thêm hai ngày nỗ lực.
Năm đạo quán còn cũng tìm hết.
Vẫn thấy bóng dáng “linh sơn tú thủy” mà Mạc Thiên cần.
Mạc Thiên bắt đầu hoảng.
Vì luyện đan cần bảy ngày.
Nếu vẫn tìm thấy, thì thời gian đủ để luyện nữa.
Cô lo lắng đến mức miệng nổi cả mụn nước.
Cô đem bộ bản vẽ đạo quán loại bỏ chất mặt La Dương, thở dài hỏi: “Tất cả đều đúng, giờ ?”
Lần La Dương cũng hết cách.
“Những đạo quán tra trong hệ thống là đầy đủ nhất . Trừ phi còn đạo quán nào dời , phá bỏ, hoặc mấy cái nhỏ lẻ đăng ký trong hệ thống.”
Nhìn vẻ mặt Mạc Thiên, La Dương cũng hiểu, tìm nước chuyện đùa.
Anh nghĩ ngợi một lát, lôi bản đồ , chỉ một chỗ: “Hay là chúng đổi chỗ tìm? Sang tỉnh bên cạnh, hai tiếng là tới.”
Mạc Thiên cụp mắt, im lặng.
Cô vị trí La Dương chỉ, do dự một hồi, lắc đầu: “Không, nhất định ở đây, chỉ là chúng tìm thấy.”
Mạc Thiên từng bói qua.
Thành Giang là phương vị nhất.
Nếu giờ đổi sang nơi khác, kịp thời gian, mà cô cũng tin sẽ nhanh hơn ở đây.
Cô giật lấy bản đồ Giang thị từ tay La Dương.
Nói với : “Đừng phiền , tới lúc sẽ tự .”
Nói xong, rầm một tiếng đóng cửa.
Kiều Hạc cánh cửa khép chặt, khẽ thở phào.
Trái tim treo ngược cuối cùng cũng buông xuống.
Tối nay chịu tra tấn nữa …
Diệp Phi đầu dáng vẻ an tâm của thiếu gia, gượng: “Thiếu gia, thể nghỉ ngơi !”
Kiều Hạc: “???”
Sao đúng lắm nhỉ?