Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 596: Thần binh giáng thế, Mặc Thiên thoát chết trong gang tấc

Cập nhật lúc: 2025-08-13 14:40:32
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Thiên cảm thấy đau rát mặt.

cổ họng thở phào một .

Bàn tay quỷ đang bóp chặt lấy cô biến mất.

Mặc Thiên nhận điều gì đó, đôi mắt đảo một vòng mở toang, lập tức xếp bằng dậy.

về phía tàn hồn.

Ánh mắt chạm tới, đôi mắt Mặc Thiên sáng rực lên.

Chỉ thấy Tiểu Hắc cô cô đang bay lơ lửng giữa trung, xé toạc bóng quỷ trời.

Mèo vốn mang chút tà khí, mèo đen càng tà mị, mà Tiểu Hắc cô cô – con mèo đen – đúng là “máy bay chiến đấu” trong giới tà khí.

Nó dùng móng vuốt xé mặt tàn hồn, móc mắt, cấu miệng, giật lưỡi, từng chiêu hiểm độc, từng chiêu chế ngự đối thủ.

Tàn hồn thể chống đỡ.

Bị đè đầu đánh tới tấp.

Nếu dính m.á.u chó, lẽ vẫn còn sức chiến một trận.

m.á.u chó vốn áp chế âm khí của .

Bị con mèo mập đen “dồn đòn” liên tiếp, tàn hồn đánh lùi từng bước, ngày càng yếu ớt, ngày càng mờ nhạt, sắp sửa tan biến.

Lúc , đám – gồm Kiều Hạc, Diệp Phi và hai cha con nhà họ Mạnh – mới kịp đuổi tới.

Khi “máy bay” hạ xuống chân núi, Tiểu Hắc cô cô là kẻ đầu tiên lao , chạy thẳng lên núi.

Kiều Hạc và Diệp Phi cũng lập tức đuổi theo, dám chậm trễ một giây, bám sát từng bước của Tiểu Hắc.

đôi chân dài 1m8 của họ đuổi kịp “cục thịt tròn” .

Tiểu Hắc cô cô lên núi, như hổ về rừng, khí thế như trở về lãnh địa của .

Cuối cùng, Kiều Hạc, Diệp Phi và cha con họ Mạnh cũng đuổi kịp.

Vừa , liền thấy Tiểu Hắc đang bay giữa trung, múa may kiểu “túy quyền” loạn xạ.

Mạnh Thanh Sơn sợ đến mức tay chân ôm chặt lấy cha như một con gấu túi, “Ba ơi ba ơi! Chúng xuống địa ngục ? Sao chỗ nào cũng ma thế !”

Mạnh Đại Long cạn lời, hung hăng tát con trai một cái:

“Cút xuống cho lão tử!”

Cuối cùng, Mạnh Thanh Sơn cưỡng ép gỡ xuống.

Mấy đời ma gặp , mấy hôm nay coi như gặp đủ cả.

Mặc Thiên lúc mới khôi phục chút sức lực.

Cổ họng vẫn đau rát.

Cô cố nuốt nước bọt, gắng gượng bò dậy.

Kiều Hạc bước tới bên cô, kịp hỏi han, thấy một vòng dấu đỏ cổ cô, thậm chí rớm cả máu.

Không cần hỏi cũng một thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

Mặc Thiên để ý đến Kiều Hạc.

Cô tranh thủ lúc Tiểu Hắc đang giao đấu với tàn hồn, nhanh chóng vẽ một lá bùa, kịp khô ném thẳng tàn hồn.

Tàn hồn kiệt sức, thể dễ dàng hóa giải bùa chú như , trói chặt giữa trung.

Tiểu Hắc cô cô vẫn hết giận.

Nó tức tối kéo lưỡi tàn hồn quấn quanh cổ , buộc thành nút chết.

Xong mới nhảy xuống khỏi .

Tiểu Hắc ngẩng cao đầu, kiêu căng sải bước về phía Mặc Thiên, đôi chân ngắn cũng cố tạo dáng “catwalk”.

Mặc Thiên mỉm , xổm xuống, ôm lấy nó lòng.

“Tiểu Hắc cô cô, tới đúng lúc thế , sớm muộn, đợi sắp toi mới chịu tới.”

Tiểu Hắc: “…”

Bốp! — Mặc Thiên ăn thêm một cú tát mèo mặt.

Cô chun mũi, chẳng hề giận, vui vẻ vò tròn cái đầu tròn của Tiểu Hắc:

“Tiểu Hắc cô cô, thần nhân giáng thế, xin dâng hai gói cá khô, năm ký cua lớn, thêm một sọt hạt dưa, đậu phộng và hạt dẻ !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-596-than-binh-giang-the-mac-thien-thoat-chet-trong-gang-tac.html.]

Ánh mắt sắc bén của Tiểu Hắc lập tức dịu .

Nó cất tiếng meo meo nũng nịu, chui lòng Mặc Thiên.

Cô một tay ôm Tiểu Hắc, tay xoa cổ , khẽ thở dài:

“Suýt nữa cái mạng nhỏ bỏ ở đây .”

Kiều Hạc nét mặt vẫn bình tĩnh, nhưng vô hình tạo cảm giác áp lực.

Anh chằm chằm cổ cô, hồi lâu mới :

“Mặc tiểu tiên, thì cô cũng tiếc mạng đấy. Nếu thật sự bỏ mạng ở đây, thì cũng cô độc, nhà cửa.”

Giọng điệu thế nào cũng châm chọc.

Mặc Thiên nhận , nhưng Cố lão ngũ hết mực bảo vệ cô hiểu.

Cố Tinh Thần vẫn còn chảy m.á.u mũi, khuôn mặt điển trai giờ trông khá thảm hại.

Anh chắn bên cạnh cô, liếc Kiều Hạc:

“Anh chuyện với em gái kiểu gì thế? Ai mà coi trọng mạng .”

Nói xong, Kiều Hạc lạnh lùng liếc :

“Còn thì chuyện với kiểu gì?”

Cố Tinh Thần: “…”

Anh nuốt nước bọt, im lặng vài chục giây, mới lấy khí thế:

“Anh đừng tưởng họ Kiều thì ngon lắm, với nhà họ Kiều liên quan, dựa gì mà sắc mặt .”

“Ồ...”

Kiều Hạc lạnh nhạt đáp, im lặng luôn.

Cố Tinh Thần bối rối, bèn ngậm miệng, dám thêm.

Mặc Thiên để ý hai đang đấu khẩu.

vòng quanh đỉnh núi một lượt, quan sát xong thì mặt Kiều Hạc, nghiêm túc :

“Nơi là mảnh đất phong thủy , thể chết, cũng thể chôn.”

Kiều Hạc: “…”

Con nhóc , mạng của khác coi như báu vật, còn cô thì thản nhiên, chỉ cần tìm chỗ yên tĩnh là .

Mặc Thiên lộ vẻ tiếc nuối, thở dài:

vẫn c.h.ế.t ở đây. Ở đây đạo quán, c.h.ế.t sớm thì tiếc quá.”

Nghe , tim Kiều Hạc chợt trĩu xuống.

Mặc đại sư, trong lòng chỉ thần đạo, hề lưu luyến nhân gian.

Anh thấy bất lực, đầu , khẽ thở dài.

Vịt Bay Lạc Bầy

Diệp Phi bên cạnh, cũng nóng ruột theo.

Nhân cơ hội , vội chen lên:

“Mặc đại sư, cô , lúc đó tình hình nguy cấp thế nào.”

Kiều Hạc , Diệp Phi liền thiếu gia kể công:

“Lúc trưa, Tiểu Hắc cô cô đột nhiên chạy đến nhà, nhảy lòng thiếu gia chịu .

còn hiểu nó gì, may mà thiếu gia thông minh, lập tức đoán chắc cô gặp chuyện.

Thiếu gia liền lập tức liên lạc, cô , sắp xếp một chuyến bay mất bao lâu.

Thiếu gia vất vả lắm mới thu xếp chuyến bay trong vòng một giờ, dùng máy bay riêng bay tới.

Thật sự là vượt khó khăn, tranh từng giây từng phút mà đến cứu cô đó!”

Diệp Phi như mưa, sợ bỏ sót công lao nào của thiếu gia.

Mặc Thiên chẳng để tâm đến điều cô cúi đầu Tiểu Hắc, ngạc nhiên hỏi:

“Tiểu Hắc cô cô, cô còn tính gặp nạn ?”

Tiểu Hắc: “Meo~~~”

Diệp Phi: “…”

Nhìn kìa, sắc mặt thiếu gia thật “

Loading...