Một chữ "SÁT" của Mặc Thiên vang vọng khắp núi.
Sóng âm chấn động, lá cây rụng lả tả, đá núi lăn xuống, chỉ một chữ mà đất trời rung chuyển.
Lũ lệ quỷ biến sắc.
Sợ hãi tán loạn.
Đám quỷ còn chen lấn ở cửa quỷ, giờ tiến thoái lưỡng nan - ngoài sợ nữ ma đầu, trong thì vĩnh viễn mất tự do.
Mặc Thiên dồn lực đóng cửa quỷ.
Lũ quỷ bên trong áp chế, chống cự nổi.
Cánh cửa đóng càng lúc càng nhanh.
Từ hình quạt lớn, dần khép thành một khe hẹp.
Pháp Hải mắt lóe sát khí, vung phất trần xông tới.
bước suýt ngã - La Dương đang đất vẫn ghì c.h.ặ.t c.h.â.n .
Pháp Hải ngờ, trọng thương mà còn sức ghì chân .
Hắn vung phất trần, đập mạnh đầu La Dương.
"Ngăn lão trọc đầu !"
Một dân làng hét lên.
Đám dân làng lập tức xông lên.
Mấy thứ quỷ vô hình họ dám đụng, nhưng lão đạo xảo trá thì họ đánh !
Họ xông tới, khóa cổ, kẻ kéo tay, giật chân, giật phất trần.
"Lão già vô đức, hóa lừa bịp chúng , ngươi toi đời !"
Pháp Hải giỏi phép thuật, nhưng đám móc mắt, bứt tóc , bất lực.
Mặc Thiên liếc , sát khí mặt giảm bớt.
tay ngừng đóng cửa quỷ.
Khe hở cuối cùng cũng biến mất.
Pháp Hải gào lên: "Không! Con nhỏ , dừng tay!"
muộn.
"Ầm!"
Cánh cửa đóng sập ...
Núi non rung chuyển dữ dội, gió lặng, chỉ còn tiếng của dân làng quỷ ám.
Pháp Hải tuyệt vọng, ánh mắt hận thù gấp bội.
Mặc Thiên thản nhiên: "Đã bảo ông thành công mà."
Pháp Hải trợn mắt, điên cuồng thúc quỷ tấn công dân làng.
Đám dân làng lập tức giống những , vật lộn với " khí", kêu thảm thiết.
Pháp Hải thừa cơ bỏ chạy.
Mặc Thiên nao núng.
Hai ngón tay vẽ phù, một đạo phù ấn vàng tỏa như gợn sóng.
Lập tức, dân làng cảm thấy nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-585-lung-khong-sao-nhung-nao-benh-nang.html.]
Gánh nặng biến mất, tay vô hình siết cổ cũng tan, gió âm còn.
Còn ở nơi họ thấy, lũ lệ quỷ giãy giụa.
Mặc Thiên lấy Hồn Hồ - bảo vật lấy .
Nắp hồn hồ tự động mở .
Lũ quỷ thấy hồn hồ như thấy Diêm Vương, lóc tháo chạy nhưng thoát khỏi lưới phù.
Dân làng thấy gì, nhưng tiếng trong khí.
Họ ngây trời, như thể thấy lũ quỷ kéo về hồn hồ.
Mặc Thiên thu quỷ xong, đậy nắp hồn hồ .
Cô thản nhiên như việc nhỏ.
dân làng nghĩ .
Cảm giác khống chế, cận kề cái c.h.ế.t quá kinh khủng.
Một quỳ xuống: "Tiên nhân! Tiểu tiên nhân cứu chúng ! Nếu ngài, chúng toi mạng hết!"
Mọi theo quỳ lạy.
"Tiên nhân cứu mạng! Chúng con tội, xin tha mạng!"
"Tiểu tiên nhân, chúng con Pháp Hải lừa!"
Vịt Bay Lạc Bầy
" chỉ gặp con trai mất thôi!"
Dân làng giờ dám tin Mặc Thiên.
Sợ quỷ, kính thần - đó là bản năng.
Mặc Thiên mấy giúp Pháp Hải: "Còn chút nghĩa khí."
Cô bỏ qua đám quỳ lạy, tới chỗ La Dương vẫn bất động.
Mặc Thiên cúi xuống: "Anh thương?"
La Dương mở mắt, đầy hoảng sợ: " đâm!"
Mặc Thiên nghi ngờ - rõ ràng dán phù hộ cho .
"Đứng dậy, xem thương tích ở ?"
La Dương lên, lắc vai: "Ủa, tê ? Không thấy đau."
Mặc Thiên: "..."
Cô chỉ thanh kiếm đồng lưng : "Dao đ.â.m trúng kiếm, lưng ."
La Dương ngớ : "Không ư? Sao thấy sắp chết?"
Mặc Thiên nhíu mày: "Lưng , nhưng não bệnh nặng."
La Dương: "..."
Anh hiểu ý cô - cô chê ngốc...
Anh sờ lưng - quần áo rách, nhưng kiếm đồng chặn đúng vết đâm.
La Dương lẩm bẩm: "Vậy suýt ngất?"
Mặc Thiên lạnh lùng : "Sợ quá."
La Dương: "..."
Thể diện của , chắc cả đời lấy ...