Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 531: Mặc Thiên muốn lấy đầu người

Cập nhật lúc: 2025-05-15 12:29:43
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạnh Đại Long thật sự nổi điên rồi.

Ông ta chẳng nể mặt ai cả.

“Rầm!” Một cú đ.ấ.m giáng thẳng xuống bàn trà giữa hai người.

Chiếc bàn gỗ tử đàn tinh xảo lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, ly chén trên bàn theo đó cũng rơi xuống đất, vỡ tan cùng với chiếc bàn.

“Con điên kia, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng trách ta không khách sáo!”

Mặc Thiên xưa nay cần nhanh thì tuyệt không chậm chạp.

Trước khi chiếc bàn gỗ tan tành, cô còn kịp giật lại ly nước của mình.

Ngón tay trắng nõn của Mặc Thiên cầm lấy ly nhỏ, nghiêng đầu liếc Mạnh Đại Long một cái:

“Trà ông rót tôi còn chưa uống. Uống xong ly này coi như ông cảm ơn tôi đã cứu con trai ông nhé.”

Nói xong, Mặc Thiên ngửa đầu, một hơi cạn sạch.

Gương mặt nghiêm nghị của Mạnh Đại Long lúc này trông như trúng gió, ngũ quan méo mó, chẳng biết nên đặt ở đâu cho đúng.

Tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.

Người chuyên hóng chuyện – Kiều Hạc, cuối cùng cũng dẫn theo Diệp Phi bước ra.

Anh ta tươi cười điềm đạm, bước đến trước mặt Mạnh Đại Long: “Chú Mạnh bớt giận.”

“Không biết anh Mạnh có kể với chú chuyện trên tàu hỏa không, Mặc Thiên là vì thấy trước được anh ấy có tai nạn nên mới để anh ấy gặp họa nhỏ để tránh họa lớn. Những người có mặt lúc đó đều có thể làm chứng. Mặc Thiên tuy không giỏi ăn nói, nhưng xem tướng thì rất chuẩn, lời cô ấy chú cứ thử nghe xem.”

Lời Kiều Hạc nói khách khí, hợp tình hợp lý, lại có vẻ đáng tin.

Mạnh Đại Long cũng nhận ra, cô nhóc này quả thật có chút bản lĩnh.

Lúc trước Giang Ngôn Phong từng nói cô ở tổ điều tra án đặc biệt gì đó, có vẻ cũng không phải nói chơi.

Mạnh Đại Long bắt đầu tính toán.

Vịt Bay Lạc Bầy

Giờ chưa cần phải đối đầu với con bé này, cây Tử Ngọc Thảo rốt cuộc thuộc về ai còn chưa biết, chờ nó thật sự hái được rồi tính sau.

Dù sao con bé điên này trông cũng tham tiền, chỉ cần trả giá đủ cao, ông không tin cô ta không chịu giao ra.

Kiều Hạc đưa thang, Mạnh Đại Long thuận thế mà xuống, cũng xem như nể mặt anh ta.

Ông thở dài: “Thôi được, thôi được, tôi sẽ nghĩ cách khác. Nhưng cây Tử Ngọc Thảo này không dễ hái, nếu các người đã chuẩn bị xong, thì mai đến hiện trường xem thử. Tôi đã cho người đến hơn chục lần mà đều thất bại, các người cứ xem số mình ra sao.”

Nói xong, Mạnh Đại Long cúi đầu liếc nhìn Mặc Thiên.

Thầm liếc mắt khinh thường.

Không ngờ Mặc Thiên chẳng cần nhìn cũng biết, như thể mọc mắt sau đầu: “Đại Long, ông đừng có mà tính kế xấu, tôi lợi hại lắm đấy.”

Mạnh Đại Long: “……”

Không thèm dây dưa với đồ thần kinh!

Ông im lặng.

Mặc Thiên cũng không để tâm.

Cô đứng dậy, đi một vòng quanh phòng khách, rồi không chút khách sáo định lên lầu:

“Tôi lên tìm giúp ông xem lệ quỷ ở đâu. Tôi đoán nhé, ông chắc chắn đã gặp nó rồi, chỉ là không muốn đuổi nó đi.”

Cô không khách sáo chút nào.

Chưa cần Mạnh Đại Long mời, đã thẳng tiến lên tầng.

Nhưng mới đi được nửa cầu thang, bất ngờ bị người ta chặn lại.

Một người đàn ông để ria mép, mặc đạo bào xanh, tay cầm kiếm gỗ đào, bên hông đeo tiền xu xuất hiện trước mặt cô.

Người đàn ông giơ kiếm ngang, ánh mắt cảnh giác nhìn cô: “Cô là ai? Đây không phải nơi cô nên đến!”

Mặc Thiên thấy hắn, mặt nhăn lại: “Ông là đạo sĩ?”

Nghe vậy, người đàn ông vuốt ria, đắc ý nói: “Chính là ta, Trương Thiên Sư đời thứ mười tám của Quan Huyền Thanh.”

“Kiếm gỗ đào của ông còn chưa khai quang, thiên sư cái đầu ông ấy, lừa đảo thì có!”

Mặc Thiên lập tức phản bác.

Không nhịn được dù chỉ một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-531-mac-thien-muon-lay-dau-nguoi.html.]

Thật ra cô đã quên mất, bản thân còn giống đồ giả hơn cả tên đạo sĩ giả kia.

Cô bực mình giật lấy ria mép của hắn: “Trương lừa đảo!”

“Ây da da da—— Con nhóc này làm cái gì đấy, đừng có mà quậy!”

Trương Thành Thiên vội cứu lấy bộ ria mép của mình, trừng mắt nhìn cô, giận dữ:

“Con nhóc kia, mau rời khỏi đây! Chỗ này không phải nơi cô nên ở.”

Mặc Thiên chẳng thèm để ý đến hắn, xoay người nhìn xuống dưới: “Này, Đại Long!”

Mạnh Đại Long: “……” Có thể làm con nhóc này câm đi được không!

Ông tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Chưa kịp nuốt cục tức, đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói: “Đại Long, hóa ra ông muốn bắt ma, chỉ là chưa mời đúng người hả! Tôi còn tưởng ông đã đạt được thỏa thuận với con ma kia rồi, gặp nó rồi cũng chẳng gọi người đến bắt.”

Mặc Thiên chẳng biết từ lúc nào đã lẻn ra phía sau Mạnh Đại Long.

Dọa ông nhảy dựng, bật dậy đứng chắn trước ghế, trừng mắt nhìn cô:

“Trương Thiên Sư không phải đến bắt ma! Ở đây cũng chẳng có con ma nào cả, người trong trang viên nhiều thế, ai thấy ma bao giờ?”

Nghe ông nói vậy.

Lông mày nhỏ của Mặc Thiên cau lại như quả mướp đắng.

“Ông mở to mắt nói dối, rõ ràng đã gặp rồi mà!”

Mạnh Đại Long: “……”

Ông quyết không nói, không giao tiếp với đồ thần kinh.

Mặc Thiên vẫn bám riết không tha: “Thế cái tên lừa đảo này không đến bắt ma thì đến làm gì?”

Cô chỉ vào Trương Thành Thiên.

Đôi mắt to tròn toàn là dấu chấm hỏi.

Mạnh Đại Long mím môi, mất kiên nhẫn:

“Người ta là Trương Thiên Sư, không phải lừa đảo! Ông ấy là do tôi mời đến để hái Tử Ngọc Thảo.”

“Hái Tử Ngọc Thảo? Thế thì vẫn là lừa đảo, không thì sao hái mãi không được?”

Mạnh Đại Long: “……”

Trương Thiên Sư: “……”

Trương Thành Thiên không nhịn nổi nữa, tức giận đi xuống lầu.

“Con nhóc kia, nói nghe dễ lắm! Cây Tử Ngọc Thảo là thần thảo, ngươi tưởng muốn hái là hái được à? Ta đang nghiên cứu cách giải, sớm muộn cũng hái được!”

“Hừ.” Mặc Thiên bật cười, có phần châm chọc: “Ông đến cái nhà này có ma cũng không thấy được, còn mơ hái Tử Ngọc Thảo? Ha ha ha, đúng là chuyện cười!”

Bị cô mỉa mai như vậy.

Trương Thành Thiên tức đến mức ria mép cũng dựng ngược.

Hắn trừng mắt nhìn Mặc Thiên: “Con nhóc thối, ta không hái được, chẳng lẽ cô hái được? Hừ! Nếu cô thật sự hái được, ta c.h.ặ.t đ.ầ.u cho cô làm bóng đá, coi như cô giỏi!”

Mặc Thiên nghe vậy, mắt sáng lên, nhìn hắn chằm chằm.

Nhìn một lúc lâu, rồi nói: “Cái đầu của ông chẳng đáng giá, tôi cần làm gì. Nhưng mà, ông cứ chờ đấy, cái đầu này, tôi nhất định lấy được!”

Nói xong lời độc địa.

Trương Thành Thiên khịt mũi khinh thường: “Nổ to quá nhỉ! Ta chờ xem cô có hái được không!”

Cứ vậy, cuộc cá cược giữa hai người được lập ra.

Mặc Thiên chẳng buồn giúp Mạnh Đại Long bắt ma nữa.

Cô hất cằm về phía ông: “Tử Ngọc Thảo ở đâu, giờ dẫn tôi đi xem.”

“Hôm nay thời tiết không tốt, để mai rồi đi.” Mạnh Đại Long lạnh lùng đáp.

Mặc Thiên: “Không được, tôi phải nhanh chóng lấy cái đầu của ông ta về.”

Mạnh Đại Long: “……”

Trương Thành Thiên: “……”

Con điên lại bắt đầu rồi!

Loading...