Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 489: Mặc Thiên học được cách tự thú

Cập nhật lúc: 2025-05-01 16:16:07
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà họ Kiều chưa bao giờ thấy Kiều Hạc sắc bén như thế này.

Lúc này, anh đứng trước mặt mọi người, rõ ràng còn trẻ tuổi, vậy mà ánh mắt lại lạnh lùng, như kẻ bề trên đang nhìn xuống chúng sinh.

Người nhà họ Kiều bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước Kiều Hạc lúc này, không ai dám hé răng thêm lời nào.

Giang Chi Vân đứng phía sau nhìn bóng lưng con trai, lòng rối như tơ vò.

Kiều Hạc xưa nay luôn là trụ cột trong nhà.

Dù không thường xuyên đến công ty, nhưng chuyện gì anh cũng nắm rõ.

Gặp chuyện khó, Kiều Hạc là người đáng tin cậy nhất.

Thế nhưng, một đứa con trai xuất sắc thế này, sao lại như bị ma ám rồi?

Giang Chi Vân giận tới mức chỉ muốn bắt anh về nhà trói lại cho rồi!

Sau khi xử lý đám họ hàng gây chuyện, Kiều Hạc bước tới chỗ Kiều Kỳ Duệ.

Anh cực kỳ hiểu chuyện, ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ tay ông cụ, dịu dàng nói:

“Ông nội yên tâm đi, nếu cô gái nhà họ Cố còn dám đến làm phiền ông, cháu sẽ tống cô ta vào đồn cảnh sát.

Cô ta là cảnh sát, nhất định sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Bây giờ cháu phải tới đồn công an phối hợp điều tra, lát nữa sẽ về báo cáo cho ông!”

Kiều Hạc nói rất chân thành, đúng là một đứa cháu lớn ngoan ngoãn hiếu thuận!

Đến mức Kiều Kỳ Duệ cũng ngớ người, không biết nên đáp thế nào.

Ông biết có gì đó sai sai… nhưng mà… sai chỗ nào cơ chứ???

Kiều Hạc chào xong ông nội, lại quay sang chào mẹ và chị gái, rồi lên xe rời bệnh viện, thẳng tiến tới đồn công an làm biên bản.

Vừa rồi bị Kiều Hạc dọa cho im bặt, giờ người nhà họ Kiều lại bắt đầu lắm miệng:

“Chị dâu cả, em hỏi chị, Kiều Hạc có ý gì đây? Sao con trai em lại thua con nhỏ Ức Tâm được? Nó là con gái, sớm muộn gì cũng phải nhường vị trí thôi!”

“Kiếm tiền cho công ty là chuyện đương nhiên! Không có năng lực thì dựa vào cái gì mà ngồi ghế lãnh đạo?”

“Chúng ta là cổ đông, lấy tiền công ty là chuyện đương nhiên, đâu phải ăn xin nhà chị đâu! Kiều Hạc dựa vào gì mà dạy dỗ tôi!”

Bọn họ ra sức tìm lý do để vớt vát sĩ diện đã mất.

Kiều Ức Tâm trừng mắt lườm một cái:

“Lúc em trai tôi còn ở đây, các người đâu dám nói gì? Giờ quay qua bắt nạt mẹ con tôi? Hay là các người đi tìm Kiều Hạc đi, nó vừa tới đồn cảnh sát đó.

Còn cô gái nhà họ Cố cũng ở đó luôn. Các người có hiếu vậy mà, mau đi báo thù cho ông nội đi, c.h.é.m nó, lột da, hấp luộc chiên nướng gì cũng được, tôi cổ vũ hết mình!”

“…”

Không ai dám ho he gì nữa.

Mồm thì oang oang đòi g.i.ế.c c.h.ế.t con nhỏ họ Cố, nhưng thật ra chẳng ai dám động vào.

Chứ đừng nói động tay, ngay cả chửi một câu cũng phải cân nhắc xem bản thân có đủ sức đấu lại nhà họ Cố và Mặc Thiên hay không.

Kiều Ức Tâm khẽ cười khinh, liếc mắt nhìn đám người đó rồi dìu Kiều Kỳ Duệ lên xe.

“Ông nội, chúng ta về nhà trước đi. Kiều Hạc nói cũng đúng, hai đứa nhỏ kia mới ba tuổi rưỡi, nếu mình bắt chúng, nhà họ Cố chưa chắc chịu yên, có khi còn bôi nhọ nhà mình. Chuyện này cứ để Kiều Hạc xử lý, nó sẽ giúp ông xả giận!”

Kiều Kỳ Duệ: “…”

Cơn giận, hình như cũng xả rồi…

Nhưng sao lại thấy nghẹn nghẹn vậy …

Tại đồn cảnh sát.

Cảnh sát đang rối như canh hẹ.

Hai đứa nhóc gây náo loạn như hai trăm con vịt kêu cùng lúc.

Cảnh sát còn biết làm gì ngoài việc… thả chúng về chứ?!

Hai đứa bé còn chưa mọc đủ răng, nghịch nước tiểu một tí thôi mà.

Bắt chúng nhốt lại thì được gì?

Vậy nên họ chỉ có thể gọi ba mẹ tụi nhỏ đến, dạy dỗ sơ sơ rồi nhanh chóng cho dắt về.

Chậm trễ thêm giây nào, cả đồn cảnh sát cũng toang theo!

Chưa tới ba tiếng, Cố Thành An và Cố Thành Ngôn đã được đón về.

Nhưng Mặc Thiên thì không may mắn vậy.

Vì cô vốn là cảnh sát, lại còn xúi giục cháu gây rối.

Dù hành động không phạm tội, nhưng đã có người kiện tới tận nơi, thì cũng phải “tượng trưng” nhốt ba ngày, cộng thêm đình chỉ công tác để kiểm điểm.

Nhưng với Mặc Thiên mà nói, chuyện này chẳng khác gì mở ra cánh cửa thế giới mới:

Thì ra, cảnh sát có thể bảo vệ cô ấy!

Kể từ ngày đó, Mặc Thiên càng tích cực đi tìm Kiều Kỳ Duệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-489-mac-thien-hoc-duoc-cach-tu-thu.html.]

Cô đem hết mớ “bom nước tiểu” do Vũ Tuyết gửi tới, không chừa viên nào, dâng hết cho ông.

Kiều Kỳ Duệ tức muốn ói máu, nhưng bất lực.

Trốn cũng không thoát, giấu cũng không xong.

Dù là nửa đêm lén ra ngoài hít thở hay rón rén dạo chơi giữa khuya, cũng đều bị Mặc Thiên bắt được.

Lần nào cũng trúng đòn!

Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia, giờ còn biết đi nhờ cảnh sát bảo vệ.

Nó gây họa xong, tự gọi cảnh sát tới “bảo kê” cho mình!

Kiều Hạc đúng là đã dạy cho nó một chiêu cực hiểm!

Kiều Kỳ Duệ tức đến phát điên, nhưng lại không thể mãi ru rú trong phòng.

Ngay lúc ông đang bó tay, thì đột nhiên phát hiện ra điểm yếu của Mặc Thiên…

Chiều hôm đó, Kiều Kỳ Duệ đi bệnh viện tái khám.

Vừa hay gặp được Sở Sở tới thăm.

Tình bạn giữa Kiều Kỳ Duệ và Sở Sở phải kể từ năm năm trước.

Khi đó, Sở Sở là trợ lý của bác sĩ gia đình nhà họ Kiều, thường xuyên theo bác sĩ tới khám bệnh cho Kiều Kỳ Duệ.

Lúc ấy, hai người chỉ đơn giản là quen biết, thân phận quá khác biệt, chẳng nói chuyện với nhau bao nhiêu.

Mãi đến khi Kiều Kỳ Duệ phát hiện ra Sở Sở biết thêu Tô Châu, tình thế mới đổi khác.

Sở Sở từ nhỏ đã theo thầy học thêu Tô Châu, tay nghề chưa hẳn là đỉnh cao nhưng hiếm có khó tìm.

Mà Kiều Kỳ Duệ thì lại cực kỳ mê thêu Tô Châu, do ảnh hưởng từ người vợ quá cố – một truyền nhân danh giá của gia tộc thêu Tô Châu.

Từ đó, hai người có chung sở thích, ngày càng thân thiết.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chỉ cần có triển lãm thêu Tô Châu, Kiều Kỳ Duệ đều dẫn Sở Sở đi cùng.

Còn sắp xếp người hầu hạ cô như tiểu thư nhà giàu.

Cứ thế, hai ông cháu khác thế hệ trở thành đôi bạn vong niên.

Không ngờ, số phận còn trêu đùa thêm:

Sở Sở lại chính là chị gái của Sở Dương!

Đúng là đời người, kịch bản đã được ông trời sắp đặt từ lâu.

Lúc Kiều Kỳ Duệ chuẩn bị xuất phát tới bệnh viện, còn chưa ra khỏi biệt thự, đã nghe tiếng xe trong sân.

Gần đây ông lo lắng đến mức “thấy gió cũng mặc áo mưa”.

Ra khỏi nhà thôi mà cũng mặc áo mưa, cầm ô che kín.

Nhưng dù cẩn thận thế nào cũng không tránh được…

Kiều Kỳ Duệ chậm rãi đi ra, người mặc áo mưa, tay cầm ô, có bảo vệ theo sát.

Sở Sở nhìn thấy thì sững sờ:

“Ông nội Kiều, trời quang mây tạnh thế này, ông đang che nắng à?”

“Ôi, Sở Sở à!”

Kiều Kỳ Duệ nói giọng y như trẻ con ấm ức:

“Cháu không biết đó, dạo này ông nội… á á á!”

Còn chưa kịp dứt lời, đạn nước đã phóng tới!

Bảo vệ nhà họ Kiều phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng chất lỏng thì dễ luồn lách, che bên này hở bên kia.

Ngoài sân, bảo vệ đã bắt đầu truy bắt đám quậy phá.

Mặc Thiên chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý.

Còn hai thằng nhóc thì trốn trên cây b.ắ.n nước tiểu.

Tầm nhìn hai thằng nhóc cực tốt, b.ắ.n trúng Kiều Kỳ Duệ, làm ông chạy toán loạn khắp sân.

Diễn biến rất nhanh.

Ba phút rưỡi, xong trận chiến.

Hết nước, chiến dịch kết thúc.

Mặc Thiên và hai thằng nhóc lập tức “đầu hàng tự thú”, bị áp giải vào trong biệt thự.

Mặc Thiên oai phong hùng dũng theo bảo vệ vào nhà.

Nhưng khi vừa thấy Sở Sở…

Cô lập tức khựng lại.

Quay người toan bỏ chạy:

“Tôi ra ngoài coi cảnh sát có tới bắt tôi không!!!”

Loading...