Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 483: Mặc Thiên: Trước kỳ thi phải đi bái
Cập nhật lúc: 2025-05-01 15:30:01
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Bạch Dã xòe hai tay ra, mặt đầy đắc ý nhìn Giang Ngôn Phong, bộ dạng rõ ràng là mượn oai hùm.
Chỉ tiếc, chưa được năm giây đã bị cô em gái ruột phũ phàng vạch trần.
“Không cần trả tiền, là tặng đấy.”
Cố Bạch Dã: “……” Đúng là người trong nhà lại giúp người ngoài…
Ngay trước mắt, mối quan hệ giữa cả đám người sắp tan vỡ.
Đúng lúc này, đã đến lúc giải tán rồi.
Mặc Thiên đi về phía Kiều Hạc.
Kiều Hạc tưởng cô tới tạm biệt mình, liền hỏi, “Mọi người về rồi sao?”
Mặc Thiên gật đầu, “Ừm.”
Nhưng cô không nói lời tạm biệt, ngược lại còn kéo tay áo Kiều Hạc: “Anh còn việc gì không? Không thì đi với tôi.”
Kiều Hạc sững lại: “Đi đâu?”
“Đi làm con tin.”
Kiều Hạc: “???”
Kiều Hạc mặt mày đầy khó hiểu.
Nhưng Mặc Thiên chẳng giải thích, lại còn vẫy tay gọi Diệp Phi, “Cậu cũng tới.”
“Tôi?” Diệp Phi chỉ vào mũi mình, khó hiểu, “Tôi cũng đi làm con tin sao?”
“Cậu thì đi bắt cóc con tin.”
Diệp Phi: “……”
Kiều Hạc: “……”
Lại nữa rồi.
Có việc không lo làm, rảnh rỗi lại bày trò.
Chủ trương của cô chính là — không để ai sống yên ổn!
Cả bọn lục tục kéo về bãi đậu xe.
Cố Bạch Dã vừa đi vừa quay đầu nhìn những người phía sau, mặt đen thui như ghi rõ: “Lão tử cực kỳ không tình nguyện dẫn họ đi.”
Dĩ nhiên, chẳng ai buồn quan tâm anh ta có bằng lòng hay không.
Vừa đến bãi xe, Mặc Thiên thẳng thắn nhảy tót lên xe của Kiều Hạc.
Cô còn vẫy tay chào Cố Bạch Dã: “Lục ca, tạm biệt nhé.”
Cố Bạch Dã: “???”
Anh ta còn chưa kịp mở miệng, bên kia Diệp Phi đã vọt đi mất rồi.
Cố Bạch Dã ngơ ngác nhìn theo đuôi xe.
Có cảm giác bi thương như một ông già cô đơn vậy…
Cố Bạch Dã đành lủi thủi xách thuốc Bắc về nhà.
Anh vừa sắp xếp người hầu sắc thuốc xong, chưa tới mười lăm phút, đã có người tới cửa.
Vừa nhìn thì —
Là Mặc Thiên tới!
Hơn nữa còn dẫn theo hai nhóc con, mỗi đứa cầm một khẩu s.ú.n.g nước, vừa vào cửa đã b.ắ.n loạn:
“Không được động đậy, cướp đây!”
“Thẻ ngân hàng, mau đưa ra!”
Cố Bạch Dã vừa thấy hai tiểu tổ tông này, đầu liền đau như búa bổ.
Anh bước nhanh tới, vừa bắt lấy hai nhóc vừa hỏi Mặc Thiên, “Thiên Thiên, em đã tới nhà, còn theo xe Kiều Hạc làm gì? Để anh đưa em tới là được mà.”
“Em còn việc khác cần làm.”
Mặc Thiên thản nhiên trả lời.
Sau đó hỏi luôn: “Tuyết Nhi đâu?”
“Trên lầu.”
Cố Bạch Dã bận bịu như đại bàng bắt gà con, vừa chạy vừa đáp lời.
Mặc Thiên chẳng thèm để ý đến ba chú cháu họ.
Cô một mình lên lầu.
…
Trên lầu, trong phòng ngủ, không khí rất náo nhiệt.
Vũ Tuyết đang nằm trên giường, hai em bé nằm ngủ hai bên.
Còn có hai bà v.ú đang chăm sóc.
Tô Như Lan cũng có mặt.
Vừa thấy Mặc Thiên, Tô Như Lan vui vẻ đón tới:
“Thiên Thiên, sao giờ này con tới? Nếu biết sớm mẹ đã đợi con để cùng đi rồi.”
“Con tới mượn chút nước tiểu của em bé.”
Mặc Thiên vô cùng thành thật, chẳng thèm khách sáo, đi thẳng vào vấn đề.
Câu này khiến cả phòng người đều ngây ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-483-mac-thien-truoc-ky-thi-phai-di-bai.html.]
Tô Như Lan kinh ngạc nhìn cô: “Con mượn nước tiểu?”
“Ừm.” Mặc Thiên gật đầu.
…
Phòng ngủ lặng im nửa phút.
Một lúc lâu sau, Tô Như Lan mới hỏi: “Thiên Thiên, con mượn nước tiểu làm gì? Muốn trồng hoa sao?”
Mặc Thiên mở to đôi mắt, rất nghiêm túc nhìn mẹ mình trả lời:
“Thật ra con muốn mượn cả bé, nhưng giờ đạo pháp bị phong ấn, sợ mọi người không dám cho mượn.”
Sự ngượng ngùng lan tỏa trong phòng.
Một vị đại sư từng nói: Nếu bạn bảo một căn phòng quá tối, cần mở một cửa sổ, mọi người sẽ phản đối. Nhưng nếu bạn đề nghị tháo cả mái nhà, họ sẽ thỏa hiệp và đồng ý mở cửa sổ.
Quả nhiên, vừa nghe tới chuyện “bế bé đi”, không ai hỏi thêm vì sao cần nước tiểu nữa.
Tô Như Lan lập tức phân phó bà vú: “Chị Trương, chị Lý, mau tìm hai cái chai nhỏ, trông chừng hai cậu chủ nhỏ, hứng nước tiểu vào chai. Đưa cho thất tiểu thư.”
“Thiên Thiên, hai chai đủ không?”
Tô Như Lan phục vụ rất tận tình.
Mặc Thiên nhìn hai chai nhựa trong suốt to bằng nắm tay, dài hơn bàn tay một chút, miễn cưỡng gật đầu: “Tạm thời thế đã, con đang gấp.”
Cả phòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Cái con bé này đúng là coi nhà người ta như tiệm mua hàng luôn rồi.
Mặc Thiên đi tới bên giường nhìn hai nhóc.
Hai bé con vừa thấy cô liền cười khúc khích.
Ánh mắt Mặc Thiên cũng mềm lại.
“Cô phải tặng quà gặp mặt cho các cháu mới được.”
Tô Như Lan đứng bên, mắt sáng lên vì vui mừng.
Ái chà chà, con gái lớn thật rồi, biết chủ động tặng quà luôn!
Vũ Tuyết cười nói: “Thiên Thiên, các bé còn nhỏ, không cần lễ vật đâu.”
Mặc Thiên: “Các cháu cười với em mà.”
Tiểu Kim Tử: Cô ơi, cô báo danh giùm con đi…
Vịt Bay Lạc Bầy
Mặc Thiên nghiêm túc lục lọi trong túi.
Một lúc lâu sau mới lôi ra được —
Hai cái mõ gỗ mini!
Lần trước cô đòi, Cố Bắc Thừa mua liền cho cô hẳn mười cái.
Cô tiện tay nhét hai cái mang theo.
Giờ đúng lúc dùng tới.
Mặc Thiên nhét hai cái mõ vào tay hai nhóc con: “Gõ đi, mấy đứa nhàm chán quá, đâu được chạy nhảy gì.”
Vũ Tuyết nhìn hai cái mõ mini, cố nén cười mà suýt phì cười thành tiếng.
Cuối cùng vẫn không nhịn được, “Phải rồi, là Mặc Thiên, đúng là không đi theo lối thường.”
Tô Như Lan cũng phải nghiêng đầu, xoa trán thở dài.
Con gái à, con đúng là độc nhất vô nhị!
Mặc Thiên chờ gần một tiếng đồng hồ.
Chỉ gom được một chai rưỡi nước tiểu.
Nhưng thời gian không kịp nữa!
Nếu không nhanh lên, Kiều nhị chắc chắn không đợi cô.
Mặc Thiên vội vàng lôi hai nhóc con ra.
Dùng một cái ghế nhỏ làm thành bàn thờ đơn giản.
Cô đặt hai chai nước tiểu lên bàn, phía trước để lư hương, rồi đốt ba nén nhang.
Ba cô cháu quỳ trước bàn thờ, chắp tay vái lạy.
Cố Bạch Dã đứng bên, mặt đầy mờ mịt.
Hoàn toàn không hiểu gì.
Không hiểu tại sao lại phải dùng nước tiểu, cũng không hiểu tại sao lại bái lạy.
Anh ta cũng ngồi xổm xuống một bên, cố gắng tìm ra bí mật ẩn giấu, nhưng càng nhìn càng chẳng hiểu gì.
Cố Bạch Dã khó hiểu hỏi: “Thiên Thiên, em đang làm phép cho nước tiểu à?”
“Không.”
Mặc Thiên bái xong, đứng dậy, cầm hai chai nước lên.
Cô cẩn thận gói gọn lại, mới quay sang nói với Cố Bạch Dã:
“Trước kỳ thi, mọi người chẳng phải cũng đi bái sao? Đây là em vừa học được đó.”
Nói xong, cô gọi theo hai bé nhỏ, rời khỏi biệt thự.
Cố Bạch Dã nhìn theo bóng lưng ba cô cháu.
Trong lòng bỗng cảm thấy…
Mình thật sự già rồi, càng ngày càng không theo kịp thời đại…