Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 221: Bố vợ muốn làm thịt con rể cũ

Cập nhật lúc: 2025-04-06 20:29:03
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng quát vừa vang lên, cả người Vạn Kiều bỗng sững lại.

Cô không thể nào nhầm lẫn giọng nói của ba mình được.

Ba tỉnh rồi sao?!

Ba thật sự tỉnh lại rồi!!!

Nước mắt Vạn Kiều lập tức trào ra lần nữa.

Cô lao về phía ông như một cơn gió, chạy nhanh như đang thi chạy cự ly ngắn.

“Ba! Ba tỉnh rồi! Ba ơi!”

Giọng cô vừa kích động vừa vui mừng, còn chất chứa cả nỗi nhớ và sự tủi thân suốt bao năm qua.

Năm đó, Vạn Hưng Đức gặp tai nạn khi đang trên đường đi tìm Cố Hoằng Thâm tính sổ.

Vì chuyện này mà Vạn Kiều luôn tự trách bản thân, sống trong cảm giác tội lỗi suốt bốn năm trời.

Cô hận chính mình đã khiến bố lo lắng, để rồi ông lại bị thương nặng như vậy.

Bây giờ, ông cuối cùng cũng tỉnh lại. Không ai có thể hiểu được cô nhẹ nhõm đến mức nào.

Nhưng mà… ba cô hoàn toàn không để ý đến cô!

Ông đang ngồi hẳn trên lưng Cố Hoằng Thâm, bận bịu giáng đ.ấ.m lên đầu hắn, giật tóc hắn, thậm chí còn cố móc cả mắt hắn ra…

Nhìn thế nào cũng thấy là kiểu thù không đội trời chung, quyết liều mạng với nhau.

Cố Hoằng Thâm đương nhiên có thể tránh được. Chỉ cần hắn xoay người một cái là có thể hất ông xuống đất.

Nhưng hắn không dám.

Hắn chỉ có thể mặc kệ ông ở trên lưng mình làm loạn.

May mà Vạn Hưng Đức đã hôn mê suốt bốn năm, cơ thể bị teo cơ, sức lực yếu như trẻ con, nên cú đ.ấ.m cũng chẳng gây được bao nhiêu tổn thương…

Nhưng dù ông không có sức, điều đó cũng chẳng ngăn được ông nổi điên!

Lúc còn hôn mê, Vạn Hưng Đức cứ nghe thấy tiếng khóc lóc, kêu gào bên tai.

Ông cố gắng tỉnh dậy, nhưng cơ thể cứ như bị trói chặt, hoàn toàn không nhúc nhích được.

Mãi đến khi mơ hồ nghe thấy ba chữ “Cố Hoằng Thâm”.

Cơ thể ông như bị sét đánh trúng, mọi tế bào trong người lập tức bừng tỉnh.

Khoảnh khắc mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt ông chính là… cái gáy quen thuộc kia.

Tên tiểu tử thối này, cuối cùng cũng bị ông tóm được rồi!

Ông vừa vung nắm đấm, vừa nghiến răng nghiến lợi gào lên:

“Họ Cố kia, thằng khốn kiếp, hôm nay tao không làm thịt mày thì không được mà!”

Thế là, một cảnh tượng buồn cười xuất hiện—

Đại thiếu gia Cố Hoằng Thâm cao ráo, khỏe mạnh, lại bị bố vợ cũ cưỡi lên lưng đánh túi bụi.

Đã thế còn không dám hé răng một lời, vẫn phải vững vàng cõng ông, hai tay đỡ lưng ông, sợ làm ông rớt xuống đất…

Vạn Kiều lúc này không quan tâm đến Cố Hoằng Thâm nữa.

Dù sao thì ba cô cũng tỉnh rồi.

Họ Cố kia ăn vài cú đ.ấ.m thì đã sao.

Cô vừa chạy quanh hai người, vừa nhìn ba mình đánh người mà cảm thấy hết sức an ủi.

Thậm chí cô còn không quên dặn dò:

“Ba, đánh chậm thôi, coi chừng ngã đấy! Hay là chúng ta xuống rồi đánh tiếp!”

Cố Hoằng Thâm lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo của thế gian…

Nhưng khi hắn còn đang nghĩ cuộc đời đã đủ tàn nhẫn rồi—

Luôn có ai đó mang đến chút hơi ấm.

Chỉ là… không phải dành cho hắn.

Hắn trợn mắt nhìn cô nhóc Mặc Thiên nhà mình chạy tới, trong tay còn cầm một cành cây to bằng ngón tay cái, đưa thẳng đến trước mặt Vạn Hưng Đức:

“Chú ơi, dùng cái này đi, tay không đau!”

Cố Hoằng Thâm lập tức hiểu ra.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô nhóc này thật sự làm theo lời đã nói—

“Cứu bố vợ anh, để bố vợ đánh c.h.ế.t anh.”

Ghi thù, tiểu tổ tông nhà hắn là nghiêm túc thật sự…

Lòng hắn chợt lạnh buốt.

Nhưng lần này hắn không cho ông cụ cơ hội.

Nhanh hơn một bước, hắn giật lấy cành cây trong tay Mặc Thiên, ném ra xa.

Sau đó nhanh chóng đưa tay ra sau đỡ lưng Vạn Hưng Đức, xoay người, hất chân ông, cuối cùng cũng đặt được ông xuống đất.

Vạn Kiều thấy thế liền vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy bố mình, nức nở:

“Ba, cuối cùng ba cũng tỉnh lại rồi! Con nhớ ba lắm!”

Vạn Hưng Đức khựng lại.

Ông mơ màng nhìn cô, đầy vẻ bối rối:

“Con là con gái của ta sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-221-bo-vo-muon-lam-thit-con-re-cu.html.]

Vạn Kiều: “???”

Gì vậy trời…

Vạn Kiều không ngờ rằng ba mình lại không nhận ra cô. Không chỉ không nhớ cô, mà ngay cả tên của mình ông cũng không nhớ nổi.

Chỉ nhớ mỗi một điều—họ Cố là đồ khốn nạn…

Vạn Kiều không biết chuyện gì đã xảy ra khi Mặc Thiên đưa Vạn Hưng Đức đi lần trước, nhưng Kiều Hạc và Diệp Phi thì biết.

Lúc đó, khi Vạn Hưng Đức vẫn còn là một hồn ma không có khuôn mặt, ông đã chẳng nhớ gì cả. Thế nhưng ngay khi nhìn thấy Cố Hoằng Thâm, ông lập tức nổi giận đùng đùng đòi đánh người…

Quả nhiên, tình yêu có thể phai nhạt… nhưng thù hận thì không!

Vạn Kiều cũng không buồn lâu. Ba đã tỉnh rồi, còn quan tâm ông nhớ cái gì làm gì. Cô vui đến mức nhảy chân sáo như một chú chim sẻ trên cành cây.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Mặc Thiên, nhìn cô bé chằm chằm với đôi mắt ngập tràn nước mắt biết ơn, nhưng lại không biết phải cảm ơn thế nào.

Khoảnh khắc này, Vạn Kiều cảm thấy tin tưởng Mặc Thiên chính là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời cô!

Tiếc là, Mặc Thiên chẳng hiểu gì cả. Cô bé nghiêng đầu nhìn Vạn Kiều đầy khó hiểu: “Ba chị tỉnh rồi, sao chị còn khóc?”

Vạn Kiều: “…”

Tự dưng hết nước mắt để khóc… Con bé này chắc chắn là khắc tinh của mấy màn cảm động rồi…

Trong khi cả thung lũng vẫn còn đang hỗn loạn nhưng lại ngập tràn ấm áp, thì ông trời lại không nghĩ vậy.

Một cơn gió lạnh lùa qua, sắc bén như dao, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt.

Lúc mọi người lên núi, trời đã tối, giờ đã là nửa đêm, nhiệt độ ngày càng giảm.

May mà Kiều Hạc đã mang theo hai chiếc áo bông, lập tức đưa cho Kiều An Khang và Vạn Hưng Đức mặc vào.

Ban nãy khi ở dưới hồ, không biết Mặc Thiên đã làm gì mà người họ cứ nóng bừng lên.

Nhưng bây giờ bị gió lạnh tạt vào, toàn thân ướt sũng, rất dễ bị cảm.

Sau khi giúp hai ông cụ mặc áo xong, Kiều Hạc cởi chiếc áo khoác gió của mình, đưa cho Mặc Thiên.

Khoảnh khắc chiếc áo khoác trùm lên người cô bé, một ánh mắt sắc bén đầy sát khí lập tức phóng tới.

Nhưng lần này, Cố Hoằng Thâm không nói gì.

Có lẽ, anh ta cũng biết—lạnh thật…

Mặc Thiên quấn chặt chiếc áo rộng thùng thình của Kiều Hạc, chỉ để lộ khuôn mặt trắng nõn.

Cái mũ của cô đã bị nước cuốn trôi mất, mái tóc ướt sũng bết vào mặt, trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp.

Kiều Hạc nhìn cô, ánh mắt như dán chặt vào khuôn mặt nhỏ bé ấy, không sao dời đi nổi.

Dù biết rất rõ, cách đó không xa đang có một luồng sát khí sắc như d.a.o chĩa thẳng vào mình.

Kiều Hạc vươn tay, nhẹ nhàng gạt lọn tóc ướt trước trán cô bé, trịnh trọng nói hai chữ: “Cảm ơn.”

Đáp lại anh, là một tiếng hắt xì to rõ: “Hắt xì….”

Mọi người không dám nán lại trên núi lâu hơn.

Nửa đêm trên đỉnh núi, từng giây từng phút trôi qua lại càng lạnh buốt hơn.

Họ vội vàng xuống núi.

Nhưng vừa mới bước ra đường mòn, đã thấy ánh sáng rực rỡ khắp nơi. Một nhóm người đông đảo đang gấp rút tiến về phía họ.

Mặc Thiên nhìn đám người phía dưới, tò mò hỏi: “Họ làm gì vậy?”

Kiều Hạc đáp: “Anh trai em gọi họ đến cứu em đấy.”

Mặc Thiên nghe xong, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Cố Hoằng Thâm, chớp mắt hỏi:

“Anh nhảy xuống nước, là để giữ chân em, chờ họ đến cứu à?”

Cố Hoằng Thâm: “…”

Hôm nay đúng là ngày đại hạn…

Chỉ thích hợp ở một mình…

Trên đường xuống núi, Diệp Phi cõng Kiều An Khang.

Tài xế cõng Vạn Hưng Đức.

Đừng nhìn Vạn Hưng Đức ngay cả con gái mình cũng không nhớ, nhưng ông vẫn còn nhớ rất rõ người đã bị trói chung hồn phách với mình—lão Kiều!

Lúc trước hai ông cụ chưa kịp hàn huyên.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.

Vạn Hưng Đức nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều An Khang, đầy nghiêm túc nói: “Lão Kiều, đừng quên giao kèo của chúng ta!”

“À?”

“Cậu giúp tôi g.i.ế.c thằng họ Cố kia, tôi giúp cậu theo đuổi con dâu!”

“Ồ…”

Kiều An Khang chợt nhớ ra.

Ông ta lén liếc nhìn Cố Hoằng Thâm, hạ giọng thì thầm:

“Lúc làm ma g.i.ế.c người không phạm pháp, nhưng bây giờ chúng ta là người rồi mà…”

Kiều An Khang cứ tưởng mình nói rất khẽ.

Nhưng trong màn đêm yên tĩnh trên núi, từng chữ đều vang lên rõ ràng.

Cố Hoằng Thâm mặc bộ quần áo ướt đẫm.

Vốn đã lạnh đến thấu xương.

Giờ mới biết—thì ra còn có thể lạnh hơn…

Loading...