Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 219: Ba Kiều tỉnh lại, con dâu cứu đấy!

Cập nhật lúc: 2025-04-05 17:38:04
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng vào lúc mọi người sắp phát điên vì lo lắng—

“Ục!”

Một cái đầu nhỏ ướt sũng nhô lên khỏi mặt nước.

Ngay sau đó, hai người đàn ông cũng theo cô nổi lên, trôi lững lờ trên mặt hồ.

Mọi người sững sờ mất nửa giây.

Sau đó, ba hồn bảy vía vừa bị đánh bay lại được kéo về.

Họ lập tức lao đến, kéo Kiều An Khang và Vạn Hưng Đức lên bờ.

Kiều Hạc đang định đưa tay kéo Mặc Thiên, thì bỗng nghe một tiếng hét từ bên kia hồ:

“Thiên Thiên! Anh em vẫn chưa lên!”

Vạn Kiều bám chặt lấy bờ hồ, khuôn mặt tái nhợt vì hoảng loạn.

Cánh tay mảnh khảnh của cô ta ngâm trong nước quá lâu, lạnh đến mức đỏ bừng.

Mặc Thiên nghe vậy, thoáng sững lại.

Cô nhíu mày, lẩm bẩm một câu:

“Cái đầu này đúng là họ Cố mà.”

Nói xong, quay người lại, lặn xuống hồ lần nữa.

Lần này, không ai lo lắng nữa.

Nhìn đồng hồ—

Cô gái này vừa rồi đã ở dưới nước hai mươi ba phút, vậy mà vẫn bình an trở lên…

Kiếp trước chắc là cá, kiếp này chưa tiến hóa thành người đúng không…

Pháp Hải không thể tin nổi, nhìn hai người đàn ông nằm dưới đất.

Ông ta không biết cô gái này có cứu họ tỉnh dậy hay không.

Nhưng ít nhất, họ vẫn còn sống…

Pháp Hải tinh thông đạo thuật, những gì được ghi trong điển tịch, ông đều nghiên cứu gần như tường tận.

Nhưng pháp thuật của cô gái này, cùng với những lá bùa vẽ nguệch ngoạc kia—

Ông chưa bao giờ thấy qua!

Thực ra, không thể trách Pháp Hải không hiểu được.

Vì bản thân Mặc Thiên cũng không phải đạo sĩ chính tông.

Sư phụ của cô, Chân Nhân Sài, cũng không phải cao thủ đạo thuật, bản thân còn chưa tinh thông, thì làm sao truyền dạy được nhiều?

Phần lớn pháp thuật của Mặc Thiên đều là cô tự nghĩ ra!

Vậy nên bùa chú của cô, không những không giống chính phái, mà còn chẳng liên quan chút nào…

Khi Pháp Hải còn đang hoài nghi nhân sinh

Bên kia, mọi người đã vây quanh Kiều An Khang và Vạn Hưng Đức.

Cả hai nằm im trên đất, không có chút động tĩnh.

Nhưng điều kỳ lạ là—

Dù cả người ướt sũng, ngâm trong nước lạnh lâu như vậy, thế mà—

Cơ thể họ không hề lạnh!

Thậm chí, còn hơi ấm lên!

Giang Chi Vân ngồi bệt xuống đất, ôm chặt Kiều An Khang, khóc nghẹn:

“Lão Kiều! Lão Kiều!”

Bỗng nhiên, có tiếng đáp lại.

Nhưng không phải từ Kiều An Khang.

Mà là từ…

Hai con chim vừa bị Pháp Hải dán bùa!

Chỉ thấy hai con chim, vốn tưởng đã chết, đột nhiên “chíp chíp chíp” kêu lên vài tiếng.

Sau đó, vỗ cánh phành phạch, rồi bay vút lên trời.

Pháp Hải lại một lần nữa ngơ người.

Ông ta còn tưởng, mình vừa tạo nghiệp sát sinh, gián tiếp g.i.ế.c hai sinh linh…

Nhưng tại sao… Chúng lại sống lại rồi?!

Tuy nhiên—

Chuyện làm ông sững sờ nhất, vẫn chưa tới!

Chim vừa bay đi không bao lâu—

Kiều An Khang, người vốn đang bất tỉnh, bỗng dưng cất tiếng ho!

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Tiếp đó—

Ông từ từ mở mắt ra…

Mọi người đều c.h.ế.t sững.

Ông ấy tỉnh rồi?

Thật sự tỉnh rồi?!

Hai năm chín tháng trời—

Cuối cùng cũng mở mắt rồi!!!

Giang Chi Vân kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.

Bà ta chớp mắt liên tục, không dám tin vào những gì mình thấy.

Mãi đến khi nghe giọng Kiều Hạc vang lên:

“Ba! Ba tỉnh rồi!”

Giang Chi Vân mới hoàn hồn lại.

Ngay lập tức, nước mắt tuôn như mưa, nức nở nghẹn ngào:

“Lão Kiều! Ông tỉnh rồi! Ông thật sự tỉnh rồi sao?! Ông là lão Kiều thật sao?! Tại sao bây giờ ông mới tỉnh!”

Vừa nói, bà vừa liên tục lắc mạnh Kiều An Khang.

Kiều An Khang vốn đã choáng váng, giờ lại bị bà lắc đến mức hoa mắt chóng mặt.

May mà Kiều Hạc nhanh chóng nhận ra tình trạng của bố mình.

Anh vội vàng kéo mẹ lại:

“Mẹ! Mẹ chậm lại! Ba mới tỉnh dậy, mẹ đừng lắc nữa, mẹ làm ông ngất bây giờ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-219-ba-kieu-tinh-lai-con-dau-cuu-day.html.]

“Ồ, được được được!”

Vừa nghe thấy thế, Giang Chi Vân lập tức thả lỏng tay, không dám lắc Kiều An Khang nữa.

Kiều An Khang cuối cùng cũng thở đều lại, đầu óc dần khôi phục tỉnh táo.

Ông suy nghĩ một lúc, rồi liếc trái liếc phải, như đang tìm kiếm gì đó.

Giang Chi Vân nhìn ra được, bèn hỏi:

“Lão Kiều, ông tìm gì thế?”

Kiều An Khang: “Cô gái nhỏ đã cứu tôi đâu?”

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Kiều An Khang vừa hỏi xong, liền thấy Mặc Thiên kéo theo Cố Hoằng Thâm nổi lên.

Lần này, cô rõ ràng vất vả hơn trước.

Hồi nãy kéo hai người lên, còn không chật vật đến thế.

Phải biết rằng, hai người kia ốm bệnh đã nhiều năm, cả người chỉ còn da bọc xương.

Còn Cố Hoằng Thâm—một tên to con, cả người toàn cơ bắp.

Mặc Thiên mảnh mai, vậy mà vẫn lôi được đại ca nhà mình về.

Thật ra, Cố Hoằng Thâm bơi rất giỏi.

Anh ta vốn có thể nín thở ba đến bốn phút, lúc nhảy xuống hồ, anh chỉ định lặn xuống tìm tung tích của họ.

Nhưng anh không biết rằng, hồ nước này không giống nước bình thường.

Chỉ ba, bốn mươi giây thôi, đã đủ khiến người ta bất tỉnh.

May mà Mặc Thiên theo sát phía sau, kịp thời xuống cứu anh.

Vừa xuống, cô tặng anh một bạt tai, tiện thể dán bùa nín thở lên mặt anh.

Sau đó, mới kéo anh lên bờ.

Vạn Kiều vừa thấy anh em họ nổi lên, lập tức chạy tới giúp kéo Cố Hoằng Thâm lên bờ.

Mặc Thiên vừa thoát khỏi gánh nặng là Cố đại ca, cả người nhẹ như chim yến, dễ dàng leo lên bờ.

Cố Hoằng Thâm nằm im trên mặt đất, không nhúc nhích.

Vạn Kiều hoảng sợ, vội đưa tay kiểm tra hơi thở của anh ta.

Làn hơi thở mong manh như tơ nhện, khiến cô lạnh cả sống lưng.

Cô lập tức quỳ xuống, định hô hấp nhân tạo cho anh ta.

Nhưng Mặc Thiên không hề cho đại ca mình cơ hội này.

Cô phất tay, nói với chị dâu:

“Không cần lo, hai khắc nữa tự tỉnh.”

Nghe thế, Vạn Kiều mới thở phào.

Cô nhìn Cố Hoằng Thâm—ướt sũng, bộ dạng chật vật, không chút do dự tát cho anh ta một cái.

“Đồ khốn!”

Hồi nãy, cô còn chưa kịp đánh thức ba.

Xác định ba vẫn sống, cô đã chạy đi vớt tên khốn này rồi.

Giờ cô mới hoảng hốt chạy về, vội vàng tìm ba mình.

Khi thấy chú Kiều đã tỉnh, trái tim cô lại dấy lên hy vọng.

Thì ra, Mặc Thiên thực sự có thể cứu họ tỉnh lại!

Bên này, Kiều An Khang thấy Mặc Thiên lên bờ.

Ông run rẩy đứng dậy, bước đến chỗ cô.

Đến trước mặt Mặc Thiên, ông dừng lại, quan sát cô từ trên xuống dưới.

Cuối cùng, ánh mắt ông rơi xuống chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay cô.

Ông nhìn chăm chú một lúc lâu, rồi giọng run rẩy nói:

“Con dâu à, cảm ơn con đã cứu ta!”

Mọi người: “???”

Dù đã có chuyện chiêu hồn xảy ra trước đó, ba chữ “con dâu”, Kiều Hạc, Diệp Phi và Mặc Thiên đều không còn xa lạ.

Nhưng bây giờ, Kiều An Khang đã tỉnh rồi…

Mơ màng gọi bừa thì thôi đi…

Nhưng vừa mở mắt ra đã nhận con dâu, có ai như vậy không chứ?!

Đặc biệt là Giang Chi Vân, chưa từng nghe thấy ba chữ này bao giờ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Bà ta trợn mắt hoảng hốt, nhìn Kiều An Khang như thấy quỷ.

Một lúc lâu sau, bà ta mới lén kéo Kiều Hạc lại.

“A Hạc… Ba con điên rồi à?”

Tuy nhiên, Kiều An Khang không hề đơn độc.

Ông còn có một đồng minh trung thành.

Chỉ thấy Diệp Phi kích động nhìn ông, lau nước mắt, sau đó chăm chú quay sang Mặc Thiên, cúi đầu hành lễ nghiêm túc:

“Thiếu phu nhân, từ nay về sau, mạng của tôi là của người!”

Mặc Thiên: “…”

Kiều Hạc: “???”

Giang Chi Vân: “!!!”

Mỗi người một biểu cảm, ai nấy đều đặc sắc riêng.

Chỉ có Kiều An Khang là rất hài lòng.

Diệp Phi là mạng do ông cứu.

Lúc đó, ông đã cảm thấy cậu nhóc này thông minh, lanh lợi, rất hợp đi theo Kiều Hạc!

Bây giờ nhìn lại—

Quả nhiên ông không nhìn lầm!

Bên Kiều gia, tràn ngập niềm vui đoàn tụ.

Nhưng họ đều không chú ý đến—

Cách đó không xa, người nhà họ Vạn đang lặng người.

Vạn Kiều ôm lấy bố mình, mờ mịt nhìn sang Kiều gia ba người.

Cô vẫn không ngừng gọi bố:

“Vạn Hưng Đức! Chủ tịch Vạn! Lão Vạn! Ba! Ba! Sao ba không tỉnh vậy?! Ba tỉnh lại đi…”

Loading...