Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 169: Quỷ sợ dương khí! Nước tiểu đồng tử, phun nó!
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:54:05
Lượt xem: 28
Ánh mắt của mọi người đều dồn cả lên con hổ con biến dị đang lủng lẳng bên hông Mạc Thiên.
Cự thú này…
Hôm qua còn có thể đạp c.h.ế.t mười người trong một cú.
Hôm nay lại “ying ying ying” bám chặt lên người Mặc Thiên như món trang sức…
Vậy trong một ngày qua đã xảy ra chuyện gì?!
Là do Mặc Thiên đại sư pháp lực vô biên, hay là thượng cổ thần thú ngầm dụ địch, chuẩn bị tóm gọn cả lũ?
Xin mời đón xem hồi sau giải đáp…
Vì chính mọi người cũng không đoán nổi tiếp theo sẽ ra sao.
Ai nấy sắc mặt khác nhau, đứng cách xa Mặc Thiên và thần thú, sợ hai đứa này mà hợp lực, sẽ tạo ra một thứ quái gở nào đó.
Tai họa chồng tai họa…
Có khi… thiên hạ đại loạn chứ đừng mơ thái bình…
Cố Nam Cảnh nhìn chằm chằm vào cái “mặt dây chuyền” mới này, mày nhíu chặt đến sắp xoắn vào nhau.
“Thiên Thiên, cái thứ quỷ quái này mà phát điên thì sao?”
“Ying! Ying!” Vũ Vệ vừa nghe xong, lập tức tức giận kêu hai tiếng.
Mạc Thiên nhẹ nhàng vỗ về nó, tiện miệng đùa với tam ca: “Bệnh viện của anh không chữa được chắc?”
Cố Nam Cảnh: ”…”
Nghe cái giọng này là biết con nhóc đang chọc tức mình rồi.
Anh thật sự muốn phản bác lại cô em gái này—
Bệnh thần kinh của em, anh còn không chữa nổi, còn đòi chữa con quái vật này?
E là anh chưa kịp chữa bệnh cho nó, nó đã lấy mạng anh rồi!
Chứng rối loạn cưỡng chế của Cố Nam Cảnh, có lẽ sắp được em gái và hai con nhóc con đang bận g.i.ế.c quỷ kia chữa khỏi hẳn rồi.
Trước đây, hễ gặp người có dấu hiệu tâm thần, anh tuyệt đối không thể nhịn quá một giây, lập tức bắt họ kiểm tra não.
Nhưng bây giờ anh đã hiểu ra một chân lý—
Thà để một số người điên…
Còn hơn để một số người chết.
Vu Thiên Tài tức đến nỗi hồn thể phồng lớn cả một vòng.
Ban đầu, lão cố ý dẫn Vũ Vệ đến, nhằm đối phó con nhóc thối này!
Nhưng cuối cùng…
Gậy ông đập lưng ông.
Thậm chí còn dâng cả thần thú tổ tiên lưu lại cho người ta…
Vu Thiên Tài tức đến nỗi tự vả hai bạt tai vào hồn thể của mình.
Tại sao lúc đó lão chỉ nghĩ đến việc dùng cổ trùng bình thường để dụ thần thú…
Trong khi con nhóc thối tha kia lại đang cầm trong tay… Cổ vương Long Quy?!
Trong cổ thư của Tổ tiên Vu Y có ghi chép—
Vịt Bay Lạc Bầy
Vũ Vệ lấy cổ trùng làm thức ăn, bách độc bất xâm.
Nhưng trong đó, Cổ Vương Long Quy là loại bổ dưỡng nhất!
Nếu ăn liên tục trong trăm năm, m.á.u nó có thể giải bách độc.
Vậy nên…
Người nào nuôi nó bằng Cổ Vương, nó sẽ nhận người đó làm chủ.
Vu Thiên Tài vốn là do tình cờ tìm được quyển cổ thư này, rồi từ đó sáng lập ra Vu Y Cốc.
Nhưng rất nhiều nội dung trong đó đã thất truyền từ lâu.
Hoàn toàn không có cách nào tìm được.
Trong sách có nhắc đến Cổ Vương Long Quy, chính lão cũng phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được một con duy nhất.
Nhưng cuối cùng, lão lại chẳng thể giúp nó sinh sản hậu duệ…
Chỉ có một con độc nhất này thôi.
Trong Vu Y Cốc, bọn họ thậm chí còn coi nó như tổ tông mà thờ phụng!
Vậy mà con nhóc này, nhẹ nhàng như không, lại để nó sinh cả một bầy…
Vu Thiên Tài càng nghĩ càng muốn phát điên.
Tại sao con nhóc thối này lại ngộ tính cao đến thế?!
Những vấn đề mà Vu Y Cốc nghiên cứu cả trăm năm vẫn không giải quyết được.
Cuối cùng đều bị nó một mình xử lý sạch sẽ?!
Vu Thiên Tài vò đầu bứt tai, nghĩ mãi vẫn không ra lời giải.
Nếu như lão sinh muộn hơn mấy chục năm…
Có lẽ lão sẽ hiểu được…
Người xưa có câu: Thành công là 99% mồ hôi và 1% thiên tài.
Nhưng trên thực tế, 1% thiên tài ấy lại quan trọng hơn 99% mồ hôi rất nhiều…
Bên kia, Mặc Thiên hoàn toàn không biết lão già họ Vu đã suy sụp tinh thần đến mức nào.
Cô thu nhận linh sủng, đang vui vẻ vô cùng.
Nhân tiện lại dạy cho hai nhóc con vài chiêu.
Cô bảo bọn nhóc, g.i.ế.c quỷ không phải là g.i.ế.c thật, mà chỉ là xua tan oán khí, khiến chúng mất đi khả năng dùng ý niệm điều khiển hồn phách, cuối cùng biến thành những oan hồn ngốc nghếch vô hại.
Mặc Thiên đưa hồn hồ cho hai nhóc con: “Này, dùng cái này, bắt hết bọn nó lại.”
Hai nhóc con có thiên phú cực cao, học mấy thứ đạo thuật này dễ như trở bàn tay.
Cầm lấy hồn hồ mà sư phụ kiêm cô cô đưa cho, bắt đầu thu hoạch chiến lợi phẩm hôm nay.
Một con quỷ… Hai con quỷ… Ba con quỷ…
Tuy chúng còn chưa biết đếm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến số lượng quỷ bị bắt.
Hồn hồ có thể chứa vô số, dù quỷ to đến đâu cũng dễ dàng bị hút vào mà không đầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-169-quy-so-duong-khi-nuoc-tieu-dong-tu-phun-no.html.]
Trên ngọn Quỷ Sơn, tất cả đều là những oan hồn của đệ tử Vu Y Cốc qua các đời, và những kẻ xông nhầm vào núi, ít nhất cũng phải có hàng trăm con quỷ.
Vậy mà chỉ trong chốc lát, tất cả đều bị thu gọn vào trong hồn hồ.
Hai nhóc con thu xong linh hồn, hí hửng chạy về bên Mặc Thiên, giơ hồn hồ lên khoe khoang: “Cô cô, sư phụ, bắt hết rồi!”
Mặc Thiên cúi đầu nhìn hai nhóc con, khen ngợi xoa xoa đầu chúng: “Bắt tốt lắm. Nhưng đây chỉ là nhập môn thôi, sau này sẽ dạy các con những thứ khó hơn.”
Cố Nam Cảnh: ”…”
Anh siết chặt nắm đấm, sợ rằng nếu mình lỡ bộc phát uy quyền của người làm cha, sẽ không nhịn được mà đè hai nhóc này xuống răn dạy một trận.
Nhìn đi, nhìn đi, hai con quỷ sát nhân này!
Còn chưa biết đếm số!
Mà đã biết vung kiếm c.h.é.m quỷ!
Mới làm cha có mấy ngày mà đã bạc cả tóc…
Hai đứa nhóc này, phải mau chóng tách khỏi Mặc Thiên.
Không thì ba tổ tông này…
Chắc chắn sẽ phá tan cái nhà họ Cố mất…
Lũ tiểu quỷ đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Giờ chỉ còn lại con quỷ cấp cao – Vu Thiên Tài.
Hai nhóc con cầm kiếm đào, lao thẳng về phía lão quỷ Vu.
Nhưng mà…
Lần này, phép thuật cô cô sư phụ dạy lại mất tác dụng…
Kiếm đào c.h.é.m tới c.h.é.m lui trên người Vu Thiên Tài, đ.â.m chọt đủ kiểu, vậy mà lão quỷ không hề suy suyển.
Thậm chí còn đang thần du nơi cõi nào, một ánh mắt cũng chẳng buồn bố thí cho hai đứa nhỏ.
Hai nhóc con tức giận hét lên: “Lão quỷ, đỡ chiêu!”
Nói rồi, lập tức đổi một câu chú khác để niệm.
Nhưng lão quỷ vẫn ung dung thảnh thơi, cứ thế trôi lơ lửng trên không chẳng hề lay động.
Lúc này, Vu Thiên Tài mới chịu để ý đến hai cái chấm nhỏ xíu trước mặt.
Cái bụng đầy hận thù của lão dành cho con nhóc thối kia, lúc này nhìn thấy đệ tử của nó, lập tức bùng nổ cực hạn.
Dù gì lão cũng không đánh lại con nhóc đó.
Nhưng hai đứa nhóc này thì lão chả ngán tí nào.
Vu Thiên Tài cười khẩy một tiếng:
“Lũ nhãi ranh vô dụng! Ông đây đã nhập thổ, có thần phù hộ thể, các ngươi có thể làm gì được hồn phách của ta?!”
Lão tỏ ra vô cùng khinh miệt.
Năm xưa khi lão c.h.ế.t đi, đã có cao tăng đắc đạo trợ giúp hộ thể.
Con nhóc thối kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể định trụ hồn phách của lão.
Chứ không thể thu phục được lão.
Thế thì lão việc gì phải sợ hai đứa nhóc con này?
Lời mỉa mai của Vu Thiên Tài thành công chọc giận hai đứa nhỏ.
Cả hai thi nhau đọc sạch toàn bộ bùa chú mà cô cô sư phụ dạy.
Nhưng mà…
Không có cái nào trị nổi lão quỷ này…
Hai đứa nhỏ tức đến mức giậm chân tại chỗ.
Vu Thiên Tài cười phá lên.
Giống như nỗi uất ức dồn nén bao lâu nay cuối cùng cũng có chỗ để phát tiết.
Đáng tiếc, lão chỉ kịp cười đúng ba giây.
Sau đó…
Cứng đờ tại chỗ.
Bởi vì…
Mặc Thiên đến rồi.
Mang theo túi xách của cô.
Mang theo thần thú của cô.
Ung dung đi đến đây…
Vu Thiên Tài: Chết tiệt… gặp quỷ rồi…
Mặc Thiên đứng sau lưng hai nhóc con.
Lạnh nhạt nhìn Vu Thiên Tài với vẻ ghét bỏ:
“Ngay cả trẻ con mà cũng bắt nạt, ông xứng làm quỷ sao?”
Vu Thiên Tài: ”…”
Không phải chứ, con nhóc này có nói lý không vậy?
Quỷ mà quan tâm đến chuyện mày là người lớn hay trẻ con à???
Mặc Thiên lười đôi co với lão quỷ Vu.
Cô quay sang hai đứa cháu, nói:
“Quỷ sợ dương khí, gặp nắng gắt thì phải chạy.
Giờ không có nắng, nhưng tụi con vẫn có cách khác.”
Cô cố tình giữ chút bí mật, không nói ngay.
Hai đứa nhỏ đồng loạt quay sang nhìn cô cô sư phụ:
“Cách gì ạ?”
Mặc Thiên nghịch ngợm nháy mắt với Vu Thiên Tài một cái.
Sau đó, thản nhiên ra lệnh cho hai đứa nhỏ:
“Nước tiểu đồng tử, xịt nó!”