Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 167: Cảm ơn ma quỷ, giúp lão Tam ôm được vợ con

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:32:36
Lượt xem: 26

Một nhóm người đến núi Vu Y.

Người dưới núi quen gọi nơi này là Núi Ma.

Lúc này, Diệp Phi đang ôm một cái hũ nuôi cổ khổng lồ.

Đó là thứ mà Mặc Thiên tìm thấy trong mật thất của cốc Vu Y, bên trong chứa cổ vương cấp thần của cốc.

Diệp Phi vất vả ôm hũ cổ leo núi, không nhịn được than thở với Kiều Hạc, “Thiếu gia, đã có người chuyên làm việc này rồi, sao còn gọi chúng ta đến?”

Kiều Hạc liếc hắn một cái, tiện miệng đáp, “Người làm công mà, ông chủ yêu cầu tăng ca, cậu dám không nghe?”

Diệp Phi sẩy chân, suýt chút nữa đạp trượt đá.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Kiều Hạc, mặt đầy hoảng hốt.

Rất muốn kéo hắn lại hỏi một câu:

Thiếu gia, hai ngàn tệ này, chúng ta nhất định phải kiếm cho bằng được sao?!

Đáng tiếc, Kiều Hạc hoàn toàn không để tâm, cứ thế tiếp tục đi lên.

Diệp Phi chỉ biết thở dài.

Hắn thật sự phải thừa nhận, thiếu gia của mình đúng là có mắt nhìn người.

Theo đuổi người khác, cùng lắm chỉ tốn tiền.

Nhưng theo đuổi Mặc Thiên tiểu thư, là mất mạng thật luôn!

Diệp Phi biết làm gì đây…

Chỉ có thể cam chịu làm cái mạng mua một tặng một mà thôi…

Hai chủ tớ họ đi ở phía sau.

Dẫn đầu đoàn lại là hai nhóc con.

Cả hai trang bị đầy đủ, mũ leo núi, giày leo núi, còn mỗi đứa đeo một túi cứu thương rằn ri.

Đều là bà nội chuẩn bị cho.

Mỗi đứa cầm trên tay một thanh kiếm gỗ đào, nghe nói là do sư phụ nuôi lớn chúng tặng.

Mặc Thiên thấy hai nhóc cầm thì cũng không ý kiến gì, chỉ cho chúng tùy ý sử dụng.

Giờ đã là nửa đêm, thế mà hai nhóc vẫn tràn đầy tinh thần, hăng hái nhấc chân nhỏ leo lên núi.

Cố Nam Cảnh và Diêu Phán Nhi theo sau.

Dù đi sau hai đứa trẻ, nhưng khoảng cách giữa hai người này…

Cách nhau đúng mười con ma.

Diêu Phán Nhi tránh Cố Nam Cảnh thật xa, chỉ cần thấy anh có dấu hiệu nhích lại gần, lập tức vắt giò lên cổ chạy xa thêm một chút.

Mặc Thiên nhìn hai người, lại nghĩ đến chuyện hai nhóc con khăng khăng đòi cha mẹ song toàn, không chấp nhận gia đình đơn thân.

Khóe môi cô cong lên, bất ngờ bật ra một câu:

“Lão Tam, con trai anh còn hiểu chuyện hơn anh đấy.”

Cố Nam Cảnh, “…”

Con trai tôi cũng hiểu chuyện hơn em!

Con nhóc này mở miệng với ngậm miệng, cứ như hai con người khác nhau.

Nếu cô bớt nói lại một chút, mấy ông anh chắc chắn có thể sống thêm hai năm.

Nhưng Cố Nam Cảnh không thể cãi nhau với con nhóc này được.

Bởi vì giờ đây, vợ con anh đều cùng phe với con bé.

Anh ta có thể tranh giành được gì chứ?

Cùng lắm cũng chỉ giành được cơ hội bị mọi người quay lưng, rồi bị đuổi ra khỏi đội thôi…

Tám người, lẻ tẻ leo lên núi.

Bề ngoài là một nhóm.

Bên trong lại có đến mười hướng suy nghĩ khác nhau…

Cả nhóm leo đến lưng chừng núi, thì Mặc Thiên dừng lại, tiện tay túm lấy hai nhóc con.

Cô mở mắt âm dương cho mọi người, phát bùa hộ thân, rồi tập hợp cả đội lại họp ngắn.

“Thấy ma không cần sợ, cứ xem như không thấy.”

“Nhưng nếu thấy quái vật thì nhớ chạy. Chỉ cần chạy nhanh hơn người khác, là an toàn. Coi xem ai chân ngắn, người đó xui xẻo.”

Mọi người: “……”

Nhìn con nhóc này xem, lợi hại chưa!

Còn chưa lên núi diệt ma, đã bắt đầu chia rẽ nội bộ rồi…

Ai nấy đều có biểu cảm phức tạp.

Chỉ có hai nhóc chân ngắn nhất là không hề nhận ra nguy hiểm, còn vung vẩy kiếm đào, miệng hò hét đầy khí thế: “Giết! Giết! Giết!”

Cố Nam Cảnh tối sầm mặt, bất lực thở dài, một tay túm mỗi nhóc con, không cho chúng chạy lung tung.

“Giết cái gì mà giết! Hai đứa là đứa bị g.i.ế.c đấy!”

Nói xong, anh quay sang Mặc Thiên, giọng ra lệnh:

“Nguy hiểm thế này mà còn tới? Mau xuống núi! Em, Phán Nhi, lũ trẻ, tất cả xuống núi cho tôi!”

Mặc Thiên: “Vậy anh bắt ma hả?”

“Anh cũng không bắt! Cùng nhau xuống núi!”

Cố Nam Cảnh thật sự muốn tháo đầu con nhóc này ra, xem não nó phát triển kiểu gì.

Đáng tiếc, Mặc Thiên không cho anh cơ hội đó.

Không những không cho, mà còn không quên chọc ghẹo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-167-cam-on-ma-quy-giup-lao-tam-om-duoc-vo-con.html.]

Cô đưa ngón tay quẹt quẹt lên má Cố Nam Cảnh, cười khẩy:

“Nhát gan thì đừng có đi theo.”

Vừa dứt lời, hai nhóc con lập tức hùa theo bằng giọng non nớt:

“Nhát gan thì đừng có đi theo!”

Vừa nói, chúng vừa bắt chước cô, đưa tay quẹt lên mặt.

Cái má phúng phính bị quẹt đến nỗi thịt rung rung theo.

Cố Nam Cảnh cúi đầu nhìn hai nhóc con, tức đến mức đầu sắp bốc khói.

Nếu để Mặc Thiên dẫn chúng theo thêm hai ngày nữa…

Anh sớm muộn cũng sẽ bị chọc tức chết!

Cố Nam Cảnh đang định nổi đoá thì đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh toát.

Hai bóng trắng lướt qua ngay trước mắt anh trong nháy mắt.

Anh giật mình đến mức cả người rùng mình một cái.

Cái quái gì thế này!!!

Hai nhóc con cũng nhìn thấy, phấn khích không chịu nổi, lập tức định chạy theo.

Mặc Thiên lập tức tóm chặt hai nhóc con lại.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Trên núi còn nhiều lắm, hôm nay đều là của hai đứa hết.”

Hai nhóc vừa nghe xong, lập tức đổi hướng, chạy thẳng lên đỉnh núi.

Bắt ma! Đây là bắt ma thật đấy!

Cuối cùng cũng có cơ hội dùng tuyệt kỹ mà sư phụ đã dạy rồi!

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha——”

Tiếng cười vang vọng khắp ngọn núi, tràn đầy vẻ chế giễu.

Âm thanh hư ảo mơ hồ, cứ như vọng lại từ bên kia một chiếc tai nghe chống ồn.

Từng bóng ma quây lấy hai nhóc con, Diêu Phán Nhi và Cố Nam Cảnh, cất lên những tràng cười quái dị.

“Hai đứa nhóc này, thật sự nghĩ Quỷ Sơn của bọn ta dễ bị bắt nạt à? Cứ tưởng cầm cái kiếm đào rách nát là bọn ta sẽ sợ sao? Đúng là chuyện cười thiên hạ!”

“Ôi chao, lâu lắm rồi ta chưa được hút dương khí, thơm quá đi! Đừng sợ nào, lại đây để dì ôm một cái!”

“Còn cả người phụ nữ kia nữa, nhìn cô ta xinh đẹp biết bao! Hơn nữa còn nhìn thấy được bọn ta… Mỹ nhân ơi, mang theo bọn trẻ ở lại đây với bọn ta đi!”

Những giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong thân thể của đám quỷ.

Những bóng trắng chằm chằm nhìn bốn người, trong đôi mắt quỷ lóe lên những tia sáng thèm thuồng.

Diêu Phán Nhi ôm chặt hai nhóc con vào lòng, không để đám ma quỷ chạm vào chúng.

Ban nãy, hai đứa trẻ chạy quá nhanh, bị lạc mất Mặc Thiên.

Chúng vốn nghĩ rằng kiếm đào trong tay có thể c.h.é.m đâu trúng đó.

Không ngờ lại thành c.h.é.m phát nào, quỷ cười phát nấy.

Cả núi quỷ chưa từng thấy hai tiểu đạo sĩ nào vô dụng đến vậy.

Cả trăm năm qua chẳng có chuyện gì vui để giải trí.

Hiếm lắm mới gặp được một chuyện buồn cười thế này.

Thế là từ một đồn mười, từ mười truyền trăm…

Kết quả là cả ngọn núi đều cười rộ lên.

Cố Nam Cảnh đứng chắn trước ba mẹ con họ.

Dù trong lòng anh cũng sợ, nhưng càng sợ hơn là mình không đánh lại.

Nhưng dù có chết, cũng phải c.h.ế.t trước vợ con…

Cố Nam Cảnh siết chặt lá bùa hộ thân mà Mặc Thiên đưa cho.

Tiểu tổ tông à, rốt cuộc em có đáng tin không đấy!

Mạng sống của cả nhà anh đều treo trên tay em rồi đấy!!!

Chỉ tiếc rằng, chẳng thể trông cậy vào tiểu tổ tông được nữa.

Bởi vì đại Boss đã nhảy ra rồi…

Một bóng ma khoác áo bào dài, cắm đầy lông gà trên đầu, lướt qua đám quỷ, tiến thẳng đến trước mặt Cố Nam Cảnh và mọi người.

Chính là Vu Thiên Tài—con quỷ hôm qua bị Mặc Thiên phong ấn.

Đến đúng giờ, lá bùa tự động mất hiệu lực.

Nó lại trở về trạng thái tự do tự tại.

Cả một bụng tức tối bị đè nén từ hôm qua, cuối cùng hôm nay cũng tìm được con mồi xui xẻo!

Vu Thiên Tài há miệng phun ra một làn khói đen, lập tức hình thành một cơn lốc xoáy màu đen, bao trùm chặt lấy bốn người nhà họ Cố.

“Dám tự tiện xông vào Vu Y Sơn của ta? Hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của các ngươi!”

Hắn vừa nói dứt lời, xoáy đen càng lúc càng xoay nhanh, phạm vi càng lúc càng thu nhỏ lại.

Không khí bên trong càng lúc càng loãng, nhiệt độ càng lúc càng giảm.

Hai nhóc con rét đến mức toàn thân run cầm cập.

Cố Nam Cảnh vung cánh tay dài, ôm chặt ba mẹ con họ vào lòng.

Cái cơ hội được ôm vợ con này… thế mà lại là do lệ quỷ ban tặng.

Đúng là một câu chuyện ma quái…

Cố Nam Cảnh siết chặt lá bùa hộ thân vô dụng của Mạc Thiên trong tay.

Rồi hướng xuống chân núi gào lên.

“Cố Lão Thất! Em mà còn không đến, thì chỉ có thể thu xác thôi đấy!”

Loading...