Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 165: Thảo dược cứu mạng, hái một hồi lại thành vô ích
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:17:18
Lượt xem: 29
Sở Dương sắp khóc rồi.
Chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống lạy quỷ.
Lá bùa hộ thân mà đại sư đưa cho hắn, giờ đã hóa thành chú chim tự do, bay thẳng vào bầu trời rộng lớn.
Để lại mình hắn, trở thành miếng mồi ngon giữa bầy quỷ…
Chỉ thấy đám quỷ nhe răng cười với hắn.
Những con có dung mạo đỡ kinh dị thì còn đỡ đáng sợ.
Mấy con vốn c.h.ế.t chẳng nguyên vẹn, giờ lại thêm nụ cười ngoác miệng…
Cảnh tượng này đủ dọa c.h.ế.t người!
Đám quỷ bắt đầu áp sát Sở Dương.
Hắn sợ đến mức liên tục lùi lại, vừa lùi vừa cúi đầu vái lấy vái để:
“Các vị đại nhân, xin thương tình! Đợi ta xuống núi, nhất định đốt tiền vàng, biệt thự, đủ thứ lễ vật cho các ngài an cư trên núi! Xin đừng động thủ với ta!”
Hắn ra sức mua chuộc đám quỷ.
Nhưng tiếc thay—
Lúc này quỷ đại nhân chỉ thấy “con mồi”, chẳng hứng thú với “của cải”.
Vài con quỷ dẫn đầu lao thẳng tới!
Sở Dương hoảng hốt lùi một bước—
Hụt chân!
Cả người trượt khỏi vách núi dốc, rơi thẳng xuống dưới!
“A a a a——!”
Hắn hét thất thanh.
May mà kịp túm lấy một nhánh cây lớn, lơ lửng trên không trung.
Sở Dương chân không chạm đất, cả người đu đưa như một con khỉ bị mắc kẹt.
Hắn hướng lên trên kêu cứu thảm thiết:
“Cứu mạng a! Kéo ta lên!”
Kiều Hạc bất lực nhìn xuống.
Đúng là đồng đội heo mà…
Không bị quỷ dọa chết, cũng tự làm c.h.ế.t mình.
Kiều Hạc lấy lá bùa 500 tệ của mình, nhét vào tay Diệp Phi:
“Kéo hắn lên.”
“Rõ.” Diệp Phi nhận lệnh.
Hắn chuẩn bị trượt xuống để cứu người—
Nhưng chưa kịp hành động…
Ầm ầm——!!!
Trong núi lại vang lên tiếng nổ dữ dội, như có thứ gì đó đang phá hủy cả thung lũng!
Kiều Hạc quay phắt về phía tảng đá lớn ở cửa thung lũng.
Chỉ thấy Mặc Thiên vừa chui ra từ bên trong.
Cô ướt như chuột lột, trên tay ôm chặt một cây thuốc, dưới chân như gắn bánh xe gió lửa, chạy nhanh như một cơn lốc!
Bình thường lề mề như rùa, giờ bỗng khiến người ta nghi ngờ—
Có phải bị quỷ nhập rồi không?
Mặc Thiên chạm mắt Kiều Hạc.
Chân không dừng, nước từ quần áo nhỏ giọt, vừa chạy vừa thở hồng hộc, hét lên với hắn:
“Có con quái vật to đùng, tôi đánh không lại!”
Kiều Hạc nhướng mày:
“Rồi sao?”
“Rồi chạy chứ sao!”
Mặc Thiên ghét bỏ quăng lại một câu, rồi như một cơn gió, lướt vèo qua Kiều Hạc và Diệp Phi.
Cô vừa lướt qua—
Chỉ thấy từ trong núi một con quái thú khổng lồ lao ra…
Kiều Hạc và Diệp Phi đờ người.
Con hổ khổng lồ có sừng trên đầu này là thứ quái quỷ gì vậy?!
Nhưng Vũ Vệ nào quan tâm bọn họ có nhận ra nó hay không.
Nó đang nổi điên, thấy ai cũng muốn vỗ c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Mắt thấy Mặc Thiên đã chạy mất dạng, nó lập tức quay đầu lao về phía Kiều Hạc và Diệp Phi!
Lúc này hai người nào còn tâm trí lo cho Sở Dương, ngay cả mạng mình còn chưa chắc giữ nổi!
Chỉ còn cách làm theo lời Mặc Thiên:
CHẠY!
Sở Dương ngửa cổ nhìn, thấy tất cả đều bỏ chạy.
Nước mắt suýt nữa trào ra.
Nếu không phải khóc sẽ ảnh hưởng đến việc gào thét, thì giờ hắn đã khóc đến nát ruột!
Khó khăn lắm mới từ quỷ môn quan trở về…
Còn bày đặt đòi trải nghiệm thế giới?!
Giờ thì tốt rồi—
Thế giới đã thấy, mạng cũng sắp mất luôn!
Lúc này, tiếng gào thảm thiết của Sở Dương đã hoàn toàn bị nhấn chìm bởi tiếng bước chân nặng nề và dữ dội của Vũ Vệ.
Mặc Thiên hoàn toàn không nghe thấy.
May mà Kiều Hạc và Diệp Phi chân dài, đuổi kịp Mặc Thiên đúng lúc.
“Mặc Thiên, Sở Dương còn treo trên núi! Làm sao cứu hắn?!”
Mặc Thiên nghe vậy, lập tức dừng bước.
Cô theo hướng Kiều Hạc chỉ, quả nhiên thấy Sở Dương đang lắc lư giữa không trung.
Mà Vũ Vệ đuổi không kịp bọn họ, liền chuyển hướng sang Sở Dương!
Cặp sừng sắc nhọn trên đầu nó—
Chỉ còn cách Sở Dương vài mét!
Mặc Thiên không kịp chạy đến cứu người.
Chỉ có thể ném một lá bùa hộ thân về phía hắn.
Sau đó nhặt một viên đá nhỏ, ném trúng tay hắn, khiến hắn bỏ tay ra khỏi nhánh cây.
Kết quả—
Vịt Bay Lạc Bầy
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-165-thao-duoc-cuu-mang-hai-mot-hoi-lai-thanh-vo-ich.html.]
Sở Dương hét thảm một tiếng, lăn thẳng xuống núi.
Vũ Vệ không thể rời khỏi núi, vì nó còn phải trấn giữ thứ gì đó trong hàn đàm.
Nhưng cuối cùng, vẫn để Mặc Thiên lấy đi một vật.
Bốn người cuối cùng cũng xuống núi.
Người đầu tiên đến nơi—
Chính là Sở Dương.
Hắn bị đập đến mặt mũi bầm dập, chân tay trầy trụa, tập tễnh bước lên.
Nhưng dù sao vẫn còn sống.
Hắn gắng sức đứng dậy, nhe răng gào với Mặc Thiên:
“Đại sư! Người định ném tôi c.h.ế.t à?!”
Mặc Thiên trên đầu và người vẫn nhỏ nước, cả người nhếch nhác, nhìn cũng chẳng hơn gì Sở Dương.
Cô liếc xéo hắn, nghiêm túc nói:
“Bùa hộ thân của tôi giữ được cái mạng của anh, mấy vết thương ngoài da này vài ngày là khỏi.”
“Nhớ chuyển khoản cho tôi 500, không ghi nợ.”
Sở Dương: ”…”
Mạng suýt mất.
Mà đại sư vẫn có tâm trạng nói chuyện tiền bạc.
Hóa ra—
Trong mắt đại sư, tiền còn quan trọng hơn mạng.
Ơ, không đúng…
Hóa ra, chỉ là tiền quan trọng hơn mạng của hắn…
Mọi người lên xe.
Kiều Hạc lấy khăn lông từ cốp sau, đưa cho Mặc Thiên.
Cô nhận lấy, qua loa lau đầu.
Vừa rồi mải chạy trốn, cô không để ý vết thương ở eo.
Lúc này vừa ngồi xuống, cơn đau nhói thẳng lên óc.
Mặc Thiên nhe răng, xuýt xoa hai tiếng.
Kiều Hạc thấy vậy, cau mày hỏi:
“Sao thế? Bị thương à?”
Mặc Thiên chống tay lên eo, hừ nhẹ một tiếng:
“Bị Vũ Vệ húc vào eo.”
Vừa nói, cô vừa móc từ trong túi ra một lọ sứ nhỏ, mở nắp, đổ bột thuốc ra lòng bàn tay.
Mặc Thiên chẳng khách sáo chút nào, hoàn toàn không xem ba người đàn ông trên xe là người ngoài.
Cô thản nhiên kéo áo lên để thoa thuốc lên eo.
Kiều Hạc giật b.ắ.n mình, vội quay đầu đi.
Hắn ho khẽ, rồi ra lệnh cho hai người phía trước:
“Hai người nhắm mắt lại.”
Diệp Phi: ”…”
Thiếu gia, tôi đang lái xe mà…
Diệp Phi lập tức tấp xe vào lề.
Không dám nhìn vào gương chiếu hậu, còn tận tình đưa tay bịt mắt Sở Dương lại.
Sở Dương mặt sưng tím, bị Diệp Phi bịt mắt liền đau đến kêu la thảm thiết.
May mà Mặc Thiên ra tay rất nhanh, chỉ đơn giản thoa hai nhát, rồi kéo áo xuống.
Ba người đàn ông trên xe không ai dám nhìn cô, chỉ yên lặng chờ đợi.
Nhưng Mặc Thiên cũng không lên tiếng, khiến bầu không khí trong xe lặng ngắt.
Mãi lâu sau, Kiều Hạc mới liếc mắt nhìn sang—
Chỉ thấy cô nhóc đã thoa xong thuốc, nhưng lại đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cây thuốc trong tay.
Chỉ một lát trước, lá cỏ còn xanh mướt như lá hẹ—
Giờ đã úa vàng hoàn toàn.
Kiều Hạc sững sờ.
Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm cây thuốc, hỏi:
“Chuyện gì đây?”
Mặc Thiên: “Chết rồi.”
Kiều Hạc: ”…”
Không khí trong xe đột nhiên trở nên kỳ dị.
Vì cây thuốc này, cả bọn đã liều mạng lên núi.
Cuối cùng—
Nó c.h.ế.t ngay trên tay họ.
Cảm giác cố gắng bằng không, thực sự quá đau đớn.
Mặc Thiên nhìn chằm chằm cây thuốc.
Rất lâu sau, cô chậm rãi nói:
“Xem ra… phải đưa cha anh vào Cốc Vu Y.”
Kiều Hạc chần chừ:
“Như vậy ổn không?”
Cha hắn đang hôn mê bất tỉnh.
Nếu quái thú lại đuổi ra—
Cha hắn chắc chắn không thể chạy nổi…
Nhưng Mặc Thiên hoàn toàn không nhận ra sự do dự của Kiều Hạc.
Cô sảng khoái vỗ vai hắn.
“Đừng căng thẳng, tôi không lấy thêm tiền của anh đâu, vẫn giá cũ thôi. À mà… lúc trước tôi đòi anh bao nhiêu nhỉ?”
”…”
Kiều Hạc bất lực thở dài.
“Cô nói sẽ trừ lương tôi một tháng. Vậy thế này, tôi đưa cô hai tháng lương, cô tha cho cha tôi được không?”
“Không được, nhất định phải đến. Không đến thì không cứu nổi.”
Kiều Hạc: ”…”
Tiểu tổ tông, cô đúng là biết hành hạ người ta mà…