Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 164: Oa, Thần thú thượng cổ! Ấy, đánh không lại…
Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:10:24
Lượt xem: 24
Sau khi vào Vu Y Cốc, Mặc Thiên phát hiện bên trong vẫn đầy rẫy quỷ ảnh.
Cô có chút tò mò, tại sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều quỷ như vậy?
Rõ ràng lần trước đến đây, cô không cảm nhận được tà khí nặng như vậy. Điều đó có nghĩa là, đám quỷ này chỉ bị giải phong ấn sau khi Vu Y Cốc bị diệt.
Mặc Thiên tùy ý đi một vòng trong cốc nhưng không tìm được thứ gì đặc biệt.
Cho đến khi cô nhìn thấy hàn đàm, đôi mắt lập tức sáng lên.
Mặc Thiên nhảy chân sáo chạy đến hồ, ngồi xổm bên mép nước, thò đầu xuống nhìn, tay vẫy vẫy trong làn nước lạnh buốt.
Nước trong hồ rét thấu xương, khiến cô không khỏi nhớ lại lần trước bị trói ném xuống đây. Nghĩ đến mà rùng mình, cổ rụt lại, toàn thân run cầm cập.
Ngay lúc đó, mặt nước bỗng dậy lên từng cơn gợn sóng.
Chỉ vài giây sau, một con thần thú khổng lồ bất ngờ lao vọt ra khỏi hồ nước!
Toàn thân thần thú có màu vàng xám, hình dáng như hổ, trên đầu mọc một chiếc sừng, phía sau vung vẩy năm cái đuôi dài. Cơ thể đồ sộ, ít nhất có thể nhét vừa mười người Mặc Thiên.
Đôi mắt của nó sâu thẳm như đáy hồ, tối đen phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khóa chặt lấy Mặc Thiên.
Lúc này, Vu Y Cốc lập tức bị bao trùm bởi một luồng khí lạnh.
Ngay cả đám quỷ đang trôi nổi bên ngoài cốc cũng cảm nhận được áp lực kinh khủng, sợ đến mức im thin thít, không dám nhúc nhích.
Mặc Thiên trừng to mắt.
Chỉ trong mấy giây, cô đã nhận ra sinh vật trước mặt.
Đây chính là Vũ Vệ—thần thú thượng cổ được ghi chép trong sách cổ!
Má ơi, hóa ra thứ này có thật à?!
Mặc Thiên gào thét trong lòng.
Cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Vu Y Sơn đột nhiên quỷ quái hoành hành.
Hóa ra con này đã thức tỉnh.
Xem ra trước đó Vu Y Cốc đã dùng kết giới phong ấn Vũ Vệ, đồng thời nuôi nó bằng các loại cổ trùng, khiến nó an phận nằm dưới hồ lạnh.
Bây giờ Vu Y Cốc đã bị hủy, kết giới cũng tan vỡ, không còn thứ gì có thể áp chế được con quái vật này nữa.
Vậy nên nó mới thoát ra khỏi hồ.
Mà cô—một con mồi xui xẻo, lại tự động dâng đến miệng nó!
Quả nhiên, ánh mắt của Vũ Vệ khóa chặt Mặc Thiên.
Nó nhe ra hàm răng trắng sắc nhọn, từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía cô.
Mỗi bước chân giẫm lên bùn ven hồ, đều tạo thành những cái hố sâu hoắm.
Mặc Thiên co rụt cổ lại.
Cái thứ này… cô đánh không lại!
Đánh không lại thì làm sao?
Chạy chứ còn gì nữa!
Mặc Thiên lập tức nhấc chân, chạy khắp Vu Y Cốc.
May mà cô người gầy, chân dài, tốc độ nhanh hơn nhiều so với cái thân hình khổng lồ của Vũ Vệ.
Vũ Vệ lao thẳng tới, va đập khắp nơi, khiến cả Quỷ Sơn rung chuyển dữ dội.
Lúc này, Sở Dương đang đứng chờ bên ngoài, nghe thấy tiếng động liền sợ đến mềm cả chân.
Sở Dương nhìn chằm chằm vào tảng đá lớn chắn lối vào, sốt ruột hỏi Kiều Hạc và Diệp Phi:
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Đại sư Thiên Thiên gặp nguy hiểm rồi? Mau vào cứu đại sư thôi!”
Kiều Hạc: “…”
Diệp Phi: “…”
Hai người cầm lá bùa hộ thân, im lặng không nói gì.
Bên trong Quỷ Sơn tiếp tục rung chuyển dữ dội.
Ầm ầm ầm!
Nghe như có ai đang phá núi nổ tung vậy.
Sở Dương thấy tình hình không ổn, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Hạc và Diệp Phi:
“Mau đi! Chúng ta vào cứu người!”
Diệp Phi cười khan hai tiếng, rút tay mình và tay thiếu gia khỏi tay Sở Dương.
“Anh có thể làm gì? Cản đường sao?”
Sở Dương khựng lại hai giây, nghiêm túc nói tám chữ:
“Tôi có thể cùng đại sư c.h.ế.t chung!”
Kiều Hạc: “…”
Diệp Phi: “…”
Thế giới này, hóa ra thực sự có một kẻ đầu óc không bình thường giống hệt Mặc Thiên…
Bọn họ gặp nhau.
Chắc chắn là do thần linh cố ý an bài…
Mặc Thiên bị Vũ Vệ đuổi chạy muốn đứt hơi.
Nhưng Thanh Hồn Thảo cô đang tìm vẫn chưa thấy đâu.
Vừa chạy, cô vừa đảo mắt tìm kiếm khắp các góc trong Vu Y Cốc.
Vẫn không thấy tung tích của loại thảo dược đó.
Lúc này, Vũ Vệ đã bị Mặc Thiên chọc tức đến phát điên.
Toàn thân nó vốn màu vàng xám, nay lại phát ra ánh sáng đỏ rực, một màu đỏ u ám, giống như ánh nến trong một đám cưới âm.
Hàng trăm năm sát khí tích tụ của nó bỗng bùng phát dữ dội, như một đợt phun trào của núi lửa.
Vũ Vệ há to miệng, lao thẳng về phía Mặc Thiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-164-oa-than-thu-thuong-co-ay-danh-khong-lai.html.]
Nhưng đúng lúc đó—
Một mùi hương đậm đặc đột nhiên tràn ngập khắp cốc.
Hương thơm ấy pha lẫn giữa mùi thảo dược và trầm hương, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong thung lũng.
Mặc Thiên vừa ngửi thấy, lập tức khựng lại.
Cô sực nhớ—
Vũ Vệ là thần thú bách độc bất xâm, có khả năng kháng tà khí, thậm chí công dụng chẳng khác gì linh đan diệu dược.
Vậy thì Thanh Hồn Thảo có liên quan đến nó không?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Mặc Thiên sáng lên.
Cô lập tức đổi hướng chạy, nhưng Vũ Vệ đã lao đến phía sau, chiếc sừng trên đầu nó húc thẳng vào lưng cô!
Bốp!
Mặc Thiên đau điếng, nghiến răng trợn mắt.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cô nhanh chóng rút từ trong tay áo ra một lá bùa, quay người đập thẳng lên mắt phải của Vũ Vệ:
“Hóa thành một mắt!”
Dán xong, cô lập tức bỏ chạy, tránh bị húc thêm lần nữa.
Vừa chạy, cô vừa lầm bầm:
“Đợi ta nghĩ ra cách trị ngươi, sau này ngươi sẽ là thú cưng của ta! Ngày nào cũng phải ôm ôm ấp ấp! Còn dám húc ta? Ta phạt ngươi đứng úp mặt vào tường sám hối!”
Giọng điệu Mặc Thiên đầy khí thế.
Nhưng dáng chạy thì loạng choạng.
Bởi vì giờ cô chẳng có chiêu nào trị nổi nó cả.
Chỉ có thể lấy mồm lấn át trước đã…
Lần này, Mặc Thiên chạy có mục tiêu rõ ràng.
Không còn như con ruồi mất đầu bay loạn xạ nữa.
Cô nhắm thẳng đến hàn đàm, chẳng thèm quan tâm lạnh hay không, trực tiếp cắm đầu nhảy xuống.
Phía sau cô, Vũ Vệ—vốn đã bị chọc mù một mắt, chạy loạng choạng như say rượu—cũng lập tức đuổi theo, lao thẳng xuống đầm nước.
Một người, một thú biến mất trong lòng đầm sâu.
Bên ngoài thung lũng, bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Đám quỷ lại náo động, lắc lư lao về phía ba người đàn ông.
Kiều Hạc - Diệp Phi - Sở Dương cố gắng né tránh, cẩn thận từng li từng tí, không dám để lá bùa hộ thân dính vào quỷ, sợ lỡ tay tiêu diệt mất một con, rồi bị đại sư Mặc Thiên bắt thế thân làm quỷ…
Dù sao thì…
Mặc Thiên cũng không giỏi đếm số.
Thiếu hai ba con quỷ, chắc cô cũng chẳng phát hiện ra.
Nhưng!
Đại sư Mặc Thiên biết tính toán!
Cô có cách riêng để phát hiện sự thay đổi số lượng quỷ.
Ba người không dám mạo hiểm, vặn vẹo đủ kiểu để tránh quỷ.
Còn đám quỷ thì chỉ dám lượn lờ xung quanh, chứ không dám xông tới.
Cả hai phe đều trong trạng thái “mập mờ”, muốn tiếp cận nhưng không dám ra tay…
Chờ mãi chờ mãi, bên trong thung lũng vẫn không có động tĩnh gì.
Sở Dương nghiêng đầu nhìn về phía tảng đá lớn:
“Đại sư Thiên Thiên sao còn chưa ra? Hay là chúng ta vào trong tìm thử?”
Diệp Phi bất lực xoa trán.
Vị thiếu gia này, vô dụng thì nhiều, mà lắm chuyện cũng không ít.
Gặp quỷ cũng không thể bịt miệng hắn lại được!
Diệp Phi ghét bỏ liếc hắn một cái:
“Anh cứ đi đi, bọn tôi đợi ở ngoài.”
Sở Dương: “…”
Hắn dám chắc chắn đi vào sao?
Không dám!
Hắn bĩu môi, có chút ấm ức.
Đang bực bội không có chỗ xả giận, hắn quay sang nhìn đám quỷ xung quanh, lập tức tìm được đối tượng trút giận.
Sở Dương vẫy vẫy lá bùa trong tay:
“Thấy chưa? Ta có bùa hộ thân! Sợ chưa!?”
Nhưng đám quỷ còn chưa kịp phản ứng—
Phùt!
Vì hắn vẫy quá mạnh tay, lá bùa rơi khỏi tay, bay bay bay…
Bay thẳng xuống chân núi…
Sở Dương đứng c.h.ế.t trân.
Hắn run rẩy nhìn lại đám quỷ trước mặt…
Chỉ thấy chúng đồng loạt nhe răng cười tươi rói.
Nụ cười đó…
Như một đám ăn mày đói lả…
Nhìn thấy một chiếc bánh bao nhân thịt…