Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 157: Giành người từ tay Hắc Bạch Vô Thường

Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:25:00
Lượt xem: 28

Hai vị vừa đến, không phải con người.

Một đen, một trắng, chính là Hắc Bạch Vô Thường chuyên bắt hồn quỷ.

Sở Dương sợ đến mức cả hồn phách đều co rúm lại, trốn sau lưng Mặc Thiên.

“Đại sư, cứu tôi! Người đã hứa với tôi rồi, đừng lừa tôi mà!”

Mặc Thiên nghe vậy, hất cằm về phía Sở Hằng Phú: “Ông nội cậu không cho tôi cứu.”

Sở Dương: “……”

Người khác không biết bản lĩnh của Mặc Thiên, nhưng Sở Dương đã theo cô bao ngày nay, sao lại không rõ!

Chuyện này thành hay không, chỉ phụ thuộc vào việc Mặc đại tiên có muốn hay không.

Đâu đến lượt người khác quyết định!

Đại tiên, nếu người không muốn cứu tôi thì nói thẳng ra đi…

Khóe mắt Sở Dương liếc về cuối hành lang, nơi hai bóng đen đang lặng lẽ trôi đến gần, lòng càng hoảng loạn.

“Đại sư, bọn họ đến thật rồi! Lần này là thật đó! Người không muốn tôi hóa thành lệ quỷ, tìm cháu trai người tính sổ chứ?”

Mặc Thiên tinh quái nghiêng đầu, cười nói: “Hay là cậu tự đi thuyết phục ông nội mình đi?”

Sở Dương: “……”

Lòng cậu ta lạnh ngắt…

Một người, một hồn trò chuyện qua lại, nhưng trong mắt Sở Hằng Phú, chỉ thấy Mặc Thiên đang tự nói chuyện với không khí…

Ông lão kinh ngạc nhìn cô.

Thì ra đứa cháu thất lạc của nhà họ Cố…

Là một kẻ thần kinh?

Chả trách mỗi lần nhắc đến con bé, lão Cố đều than ngắn thở dài, liên tục lắc đầu, còn giơ tay day day thái dương…

Sở Hằng Phú bỗng chốc hiểu ra nỗi khổ của lão Cố.

Ông thở dài.

Người bị chó cắn, chẳng lẽ còn quay lại cắn chó một miếng?

Thôi bỏ đi, không chấp nhặt với kẻ điên.

Sở Hằng Phú mặt mày sa sầm, chỉ vào Mặc Thiên, nói với Cố Thiếu Đình: “Dẫn em gái cậu đi đi. Mua cho nó ít kẹo, đừng để nó nói bậy nói bạ. Nếu đầu óc thật sự có vấn đề, thì đưa đến bệnh viện kiểm tra. Đừng vì sĩ diện mà để con bé gây họa sau này.”

Cố Thiếu Đình cười gượng.

Nếu ông già biết Mặc Thiên thực sự đang nói chuyện với cháu trai mình…

Không biết có đi khám mắt không nữa.

Nhưng đáng tiếc, ông Sở chẳng nhìn thấy gì cả.

Chỉ muốn đuổi cô nhóc thần kinh này đi càng nhanh càng tốt.

Sở Dương lúc này có gọi trời cũng không thấu, gọi đất cũng không nghe.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai bóng đen trắng ngày càng đến gần.

Trên gương mặt tái xanh của họ còn lộ ra ý cười, như sói nhìn thấy con mồi.

Trong khoảnh khắc ấy, Sở Dương cảm thấy mình chẳng khác gì một con cừu béo ục ịch…

Sắp rơi vào tay bọn họ rồi.

“Đại sư! Đại sư cứu tôi!”

Sở Dương gấp đến mức kêu la liên tục.

Cái đầu đã ngu ngốc suốt mấy ngày nay, đột nhiên trở nên sáng suốt.

“Đại sư! Người nói với ông nội tôi, tôi không thích đàn ông, tôi thực sự không thích đàn ông! Tôi với Tề An chỉ là anh em tốt thôi!”

Mặc Thiên nghe vậy, chậm rãi quay sang Sở Hằng Phú: “Cháu trai ông nói, cậu ta không thích đàn ông, cậu ta với Tề An là anh em.”

Sau khi chuyển lời xong, cô lại thong thả hỏi thêm một câu: “Thật không?”

Sở Dương: “……”

Đại tiên ơi!

Tôi sắp c.h.ế.t rồi, còn quan tâm thích nam hay nữ gì nữa!

Giờ tôi chỉ thích còn sống thôi!

Bên kia, Sở Hằng Phú nghe xong lời của Mặc Thiên, cả người bỗng đờ ra.

Ông nhìn chằm chằm về phía cô, như thể thật sự cảm nhận được sự tồn tại của cháu trai mình…

Sở Dương quen biết Tề An từ nhỏ.

Về sau, mối quan hệ giữa hai đứa ngày càng khó phân định.

Cùng nhau đi học, cùng nhau làm bài tập, buổi tối không về nhà mình mà lại ngủ lại nhà đối phương…

Sở Hằng Phú tuy đã già, nhưng đâu có ngu.

Nhìn thế nào cũng thấy có gì đó sai sai.

Thế nên nhân lúc Sở Dương còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, ông lập tức gửi nó ra nước ngoài.

Hai đứa không gặp nhau lâu ngày, tình cảm cũng sẽ nhạt dần…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-157-gianh-nguoi-tu-tay-hac-bach-vo-thuong.html.]

Chuyện này phải nói từ thời Sở Dương còn học cấp hai.

Theo lý mà nói, con nhóc này không thể biết được.

Thậm chí ngay cả đám bạn học xung quanh cũng chẳng ai biết.

Sở Hằng Phú bỗng đờ đẫn, đột nhiên không dám ngăn cản con bé nữa.

Ông nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, một cách kỳ lạ lại như thấy cháu trai mình đang khóc với ông…

Mà thực ra, Sở Dương đúng là đang nhìn ông khóc.

Bởi vì hai cái thứ bắt quỷ kia, đã tới quá gần rồi!

Sở Dương cảm nhận được từng cơn hàn khí tỏa ra từ bọn họ, lạnh đến mức hồn phách cũng run rẩy.

Chỉ thấy nụ cười trên mặt Hắc Bạch Vô Thường càng lúc càng lớn, sợi xích trên tay cũng lắc lư đưa về phía Sở Dương.

Đột nhiên, Mặc Thiên như biến thành một người khác.

Không biết là nút nào bị bấm trúng, cô giống như được bật chế độ tốc độ gấp đôi, ngay lập tức nhanh như chớp.

Không còn thương lượng với Sở Hằng Phú nữa.

Cô lập tức ra tay, đẩy ông lão sang một bên.

Còn một tay khác, kéo theo thằng nhóc “Ác Bá” cùng xông thẳng vào phòng bệnh.

Lần này, Sở Hằng Phú không dám ngăn cản cô.

Chỉ có thể đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của cô, cả người mơ hồ chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Còn Mặc Thiên, không còn là con rùa chậm chạp nữa.

Cô di chuyển nhanh như cơn gió, nhẹ nhàng lật người của Sở Dương trên giường bệnh, một tay giật phăng áo bệnh nhân của cậu ta, để lộ hình xăm “Ác Bá” trên lưng.

Mặc Thiên vỗ mạnh vào sau đầu thằng nhóc Ác Bá.

“Ba giây, gỡ hình xăm xuống.”

“Ba.” Cô bắt đầu đếm ngược, hoàn toàn không cho Ác Bá cơ hội lên tiếng.

Ác Bá ngây ra đó, đôi mắt đen lay láy chớp chớp, như thể không biết phải làm gì.

Mặc Thiên tiếp tục đếm: “Hai.”

Ác Bá ngốc nghếch nhìn cô cô và sư phụ của mình.

Lúc này, trông cô cô sư phụ khác hẳn bình thường.

Rồi Mặc Thiên kéo dài giọng, chậm rãi thốt ra một chữ: “Một.”

Ác Bá căng thẳng rụt cổ lại: “Gỡ! Gỡ ngay!”

Thằng bé lập tức chắp tay, lẩm bẩm hai câu, rồi nhổ hai bãi nước bọt ra lòng bàn tay mũm mĩm, sau đó quẹt một cái lên lưng Sở Dương.

Chỉ với một động tác, hai chữ hình xăm đen trên lưng cậu ta liền nhạt dần, chẳng mấy chốc đã biến mất không dấu vết.

Vịt Bay Lạc Bầy

Lý do Mặc Thiên không vội vàng trước đó,

Là bởi cô phải đợi đến đúng thời khắc Sở Dương “chết”.

Sở Dương là người bị Xá Lợi tán hồn, lẽ ra đã hồn phi phách tán từ bảy ngày trước, không còn đường sống.

Chính Mặc Thiên đã cố gắng giữ lại hồn phách của cậu, giúp cơ thể cậu sống thêm được bảy ngày.

Thế nhưng, người bị Xá Lợi xua đuổi hồn phách thì vô cùng yếu ớt, không thể nào nhập lại vào thân xác được.

Cô chỉ có thể chờ đến giây phút cơ thể hoàn toàn tắt thở, nhân lúc cửa sinh tử hé mở, ép linh hồn cậu quay về, mới có thể cứu sống được.

Ngay khoảnh khắc Ác Bá gỡ bỏ hình xăm “Ác Bá” trên lưng Sở Dương,

Mặc Thiên lập tức vẽ bát quái đồ trên không trung, rồi chụm ngón tay đặt trước môi.

Cô chờ đợi giây cuối cùng ấy.

Nhưng thời khắc đó chưa đến, Hắc Bạch Vô Thường đã đến trước.

Hai vị gia mặt mày âm trầm, rõ ràng đã rất khó chịu với hành động của Mặc Thiên.

“Kẻ này đã chết, Mặc Thiên, ngươi không thể nghịch thiên cải mệnh, đó là điều đại kỵ!”

Vừa nói, hai người vừa siết chặt dây xích, lao thẳng về phía Sở Dương.

Sở Dương hoảng sợ bay loạn xạ.

Nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của hai vị gia này.

Chưa kịp thoát ra một bước, cổ đã bị dây xích quấn chặt, siết đến mức hồn phách cũng lè cả lưỡi ra.

Sở Dương dốc hết sức, phát ra một âm thanh yếu ớt: “Đại sư… cứu tôi…”

Mặc Thiên làm như không nghe thấy, vẫn bình tĩnh như cũ.

Tất cả giác quan của cô lúc này đều tập trung chờ đợi khoảnh khắc sinh tử đó.

Cho đến khi trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng “Đinh” thật khẽ.

Ngay lập tức, Mặc Thiên đọc chú, đầu ngón tay tỏa sáng, trong nháy mắt chiếu thẳng vào hồn phách Sở Dương.

Chỉ thấy bóng trắng của cậu ta vụt thoát khỏi xiềng xích, lao nhanh về phía cơ thể.

Trong chớp mắt, linh hồn đã biến mất.

Hắc Bạch Vô Thường phản ứng cực nhanh, lập tức vươn tay bắt lại.

Nhưng đã quá muộn…

Bọn họ biết, Sở Dương sống lại rồi…

Loading...