Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 155: Anh em nhà họ Cố, bậc thầy trà nghệ

Cập nhật lúc: 2025-03-29 12:07:14
Lượt xem: 33

Vũ Tuyết đứng phía sau đám đông, nghe thấy giọng của Cố Bạch Dã.

Cô thở phào một hơi.

Rồi lại thấy tim nhảy thót lên tận cổ họng…

Bây giờ giải thích với Lão Lục thế nào đây?

Tiếc là chẳng ai cho cô thời gian suy nghĩ.

Chỉ thấy ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng về cô, sau đó tự động tản ra hai bên, mở ra một con đường thênh thang, bày ra vẻ mặt:

Đi đi, đi đi, để chúng tôi xem cô c.h.ế.t thế nào…

Vũ Tuyết cúi đầu, thở dài một hơi.

Lúc này, cô rất muốn tìm kiếm trên Baidu xem liệu tin nhắn đã xóa trên điện thoại có thể khôi phục lại được không…

Cố Bạch Dã ngồi trên giường bệnh, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm Vũ Tuyết.

Mấy ngày nay, sau khi bị hai nhóc quậy kia đ.â.m trọng thương, anh có cảm giác như mình đang bị giam trong một không gian tối tăm và kín bưng.

Không nghe thấy một âm thanh nào, ngay cả tiếng thở của mình cũng không có.

Tay anh không chạm được vào bất cứ thứ gì, cơ thể cũng không cảm nhận được nóng lạnh, cả người như chìm trong một giấc mộng.

Cái cảm giác tĩnh lặng và tối tăm ấy khiến người ta nghẹt thở.

Mãi đến rất lâu sau đó, cuối cùng anh mới nghe thấy tiếng người.

Là giọng của Mặc Thiên.

“Lão Lục, anh thật đáng thương, sắp c.h.ế.t rồi mà vợ còn đòi ly hôn. Trước đây anh nên sống cho đàng hoàng hơn.”

Chỉ một câu.

Nói còn chẳng bằng không nói…

Giống như có búa tạ nện thẳng vào tim, đau đến mức tê tái.

Cố Bạch Dã nhìn Vũ Tuyết, khuôn mặt hốc hác lộ ra vài phần bi thương.

Trước đó, anh còn tưởng tình cảm của hai người đang dần ấm lên.

Anh nghĩ Vũ Tuyết đã tha thứ cho mình, có ý định cho anh một mái nhà…

Nhưng hóa ra—

Cô ấy vốn dĩ chỉ muốn có con mà không cần cha.

Nhân lúc anh chẳng có chút sức phản kháng nào, liền định ôm con bỏ trốn!

Cố Bạch Dã thấy tủi thân.

Cố Bạch Dã thấy nghẹn khuất.

Cố Bạch Dã nghĩ một lúc, khoanh tay trước ngực, quay mặt đi—

Không dỗ tôi, hôm nay đừng hòng làm lành!

Vũ Tuyết thở dài bất lực.

Cô đi đến bên giường bệnh, nhẹ giọng:

“Anh tỉnh rồi?”

Cố Bạch Dã: “…”

Càng tức hơn!

Thật ra Vũ Tuyết nhìn ra được anh đang hờn dỗi.

Nhưng trong phòng ít nhất có mười mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, cô có thể nói gì đây…

Bây giờ dường như anh em nhà họ Cố chẳng có tí ý tứ nào cả.

Vợ chồng nhà người ta đang nói chuyện, không thể tránh đi một chút à?

Rất rõ ràng, không thể.

Mỗi người đều trố mắt nhìn, không ai chớp lấy một cái, toàn bộ bày ra dáng vẻ chờ xem kịch vui.

Vũ Tuyết hết cách, đành phải lấy điện thoại ra trước mặt mọi người, giải thích với Cố Bạch Dã.

“Có người đe dọa em, nói nếu trong bảy ngày em không ly hôn với anh, thì đừng mong anh tỉnh lại. Em lo cho anh nên mới đề nghị ly hôn.”

Cố Bạch Dã híp mắt lại: “Ai mà nôn nóng bắt em ly hôn vậy? Là người theo đuổi em à?”

Vũ Tuyết: “…”

Lão Lục à…

Lấy đâu ra người theo đuổi chứ!

Nhưng Vũ Tuyết không thể ngờ rằng, trong nhà họ Cố, còn có một Lão Thất còn “Lục” hơn cả Lão Lục…

Chỉ nghe thấy Mặc Thiên đột nhiên nhảy vào một câu:

“Kiều Hạc theo đuổi chị dâu Sáu sao?”

Vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng…

Vũ Tuyết cảm thấy huyết áp mình lập tức bùng nổ, dâng thẳng lên đỉnh đầu.

Con nhóc này, lúc nào cũng có thể chen lời đúng vào thời điểm không nên chen nhất.

Rồi còn khéo léo bẻ câu chuyện sang một hướng cực kỳ kỳ quái…

Quả nhiên, câu nói của Mặc Thiên khiến sắc mặt Cố Bạch Dã càng đen kịt hơn.

Mà mấy ông anh trai ruột của anh—

Lúc này đã nhàn rỗi đến mức không chỉ hóng hớt, mà còn tiện thể thêm dầu vào lửa…

Cố Hoằng Thâm: “Bảo sao Lão Lục ly hôn, hóa ra Nhị gia họ Kiều lại nhiệt tình thế.”

Cố Thiếu Đình: “Lão Lục hôn mê sáu ngày, thủ tục kiện tụng đã chạy được năm ngày rồi.”

Cố Nam Cảnh: “Nôn nóng thế này, chắc muốn đợi Lão Lục tỉnh dậy, tặng ngay một gói quà độc thân à?”

Cố Bắc Thừa: “Lão Lục, gói quà này cậu nhận hay không nhận?”

Cố Tinh Thần: “Một nhà phải chỉnh chỉnh tề tề, Lão Lục à, ly hôn đi!”

Câu này của Cố Tinh Thần thành công chọc vào nỗi đau chung của các anh em nhà họ Cố.

Mấy người đồng loạt quát lên: “Cút!”

Thế là, chỉ với sức lực của một mình mình, Cố Tinh Thần đã kéo thành công hỏa lực của cả phòng về phía cậu ta…

Nhưng Cố Bạch Dã thì đã tức đến mức trán bốc khói.

Anh vốn đã là người nóng nảy nhất nhà, bình thường chỉ cần một tia lửa nhỏ là bùng cháy.

Bây giờ lửa còn bị đổ thêm từng gáo từng gáo.

Suýt nữa thì anh nổ tung tại chỗ.

Cố Bạch Dã hất tung chăn trên giường, bật dậy thật mạnh.

Nhưng mấy ngày nay không ăn uống gì, cơ thể vốn đã bị tụt đường huyết, trước mắt bỗng tối sầm lại, loạng choạng suýt ngã.

Vũ Tuyết vội vàng đỡ lấy anh.

Cô bực bội lườm đám anh em nhà họ Cố một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-155-anh-em-nha-ho-co-bac-thay-tra-nghe.html.]

Nhìn bề ngoài thì ai cũng ra dáng người nghiêm chỉnh, thế mà bên trong toàn là bậc thầy trà nghệ!*

Vũ Tuyết khuyên nhủ: “Anh nằm xuống trước đi, em sẽ giải thích kỹ cho anh.”

Nhưng lúc này, Cố Bạch Dã đã bịt tai lại rồi, nói gì cũng chẳng lọt vào đầu.

Anh hất tay Vũ Tuyết ra, nghiến răng:

“Đừng chạm vào tôi, tôi phải đi c.h.é.m Kiều Nhị!”

Vũ Tuyết đau đầu đến ong ong.

“Không liên quan đến Kiều Hạc, là em nhờ anh ấy giúp.”

“Người bình thường, ai lại giúp cái kiểu này chứ?! Chồng người ta sắp chết, mà hắn ta lại sốt sắng giúp vợ người ta ly hôn?”

Cố Bạch Dã nghiến răng, trông như sắp xé xác lão hồ ly kia ra thành từng mảnh.

Vũ Tuyết: ”…”

Thế này thì…

Làm sao rửa sạch được cái nồi này cho Nhị gia Kiều đây…

Vũ Tuyết hết cách, đành phải giơ tay thề, cam đoan rằng mình hoàn toàn không có ý định ly hôn, lúc này mới dỗ được lão Lục bình tĩnh lại…

Phòng bệnh náo loạn, nhưng lại vô cùng rộn ràng, ấm áp.

Anh em nhà họ Cố thì trông rất nhàn nhã, có thể thấy tâm trạng của họ khá tốt.

Em trai đã được cứu sống.

Cháu cũng đã tìm thấy.

Chẳng phải là song hỷ lâm môn hay sao?

Chỉ có một kẻ trở thành mục tiêu thù hận—Tội này, đều đổ lên đầu của Kiều Hạc.

Nợ m.á.u phải trả bằng máu.

Không phải không báo, mà là chưa đến lúc.

Vậy là, một thế giới mà chỉ có Nhị gia họ Kiều chịu tổn thương đã được thiết lập thành công…

Buổi tối.

Mọi người bị đuổi hết ra ngoài.

Lão Lục – kẻ có não yêu đương – trước kia hống hách bao nhiêu, thì giờ đây, sau khi dạo một vòng Quỷ Môn Quan về, chỉ biết mở miệng gọi “vợ ơi” trước, “vợ à” sau, vợ ở đâu thì anh ta liền kè kè ở đó.

Hành vi này của anh ta được đồng chí Tô Như Lan nhiệt liệt tán dương.

Chỉ khen thôi thì chưa đủ để thể hiện sự ủng hộ của bà với lão Lục.

Bà còn phải dìm năm tên con trai độc thân khác của nhà họ Cố xuống đáy bùn, khiến bọn họ cảm thấy không có chỗ mà chui.

Người đứng ngoài xem vui vẻ nhất là Vạn Kiều.

Cô nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, buổi tối liền lập tức đón mẹ chồng về nhà mình ở…

Anh em nhà họ Cố lủi thủi rời khỏi bệnh viện trong thảm cảnh.

Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến việc bọn họ đi đâu…

Mặc Thiên không về nhà ngay, cô còn phải đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Trước đó, cô đã cố ý xin phép Đồng Anh Tư, nhờ vậy mới có thể quay lại bệnh viện để cứu lão Lục trước.

Lúc Mặc Thiên rời đi, cô phát hiện hôm nay bên cạnh mình yên ắng lạ thường.

Cô quay đầu nhìn cái bóng trắng lặng lẽ theo sau, nhướn mày hỏi:

“Miệng cậu đâu rồi?”

Không ai đáp lại.

Sở Dương cúi đầu ủ rũ, không nói một lời.

Mặc Thiên thấy kỳ lạ, quay lại đối diện với cậu ta, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lờ mờ, sắp khóc đến nơi của cậu.

“Tôi có cấm cậu nói chuyện đâu?”

Sở Dương hít hít mũi, cuối cùng cũng mở miệng:

“Tóc của ông nội tôi bạc hết cả rồi. Lúc tôi rời đi, ông ấy đâu có như vậy…”

Vừa nãy nhìn thấy Cố Bạch Dã tỉnh lại, cả nhà họ Cố đoàn tụ, Sở Dương không khỏi nghĩ đến ông nội mình.

Cậu không nhịn được mà trôi về phòng bệnh của mình, nhìn thấy bóng lưng cô độc, tiều tụy của ông, tóc bạc trắng hết cả đầu.

Cảnh tượng đó khiến cậu đau lòng đến mức muốn bật khóc.

Nhưng cậu đã không còn nước mắt nữa rồi.

Chỉ có thể khóc trong vô vọng mà không thể rơi lệ.

Sở Dương vừa tủi thân, vừa đau xót.

Sợ rằng Mặc Thiên lỡ mất thời gian cứu mình, vậy thì mạng nhỏ này của Sở Dương coi như xong đời…

Sở Dương vừa lau nước mắt vừa hít hít mũi, giọng đầy nức nở:

“Đại sư, rốt cuộc người có cứu tôi không vậy? Sắp đến kỳ hạn bảy ngày rồi…”

Mặc Thiên cau mày nhìn cậu ta:

“Chẳng phải vẫn chưa đến sao?”

Sở Dương nóng nảy:

“Người định canh đúng thời khắc cuối cùng mới ra tay hả?”

Mặc Thiên thản nhiên gật đầu:

“Ừ.”

Sở Dương, “…”

Đại sư, nếu người mà đi chậm một phút thôi, tôi tiêu đời thật đấy!

Dù sao cũng chẳng phải mạng người nhà ngài, c.h.ế.t thì cũng chỉ là một con ma nữa mà thôi…

Sở Dương tức lắm, nhưng cũng không dám nói gì. Cậu chỉ có thể lơ lửng giữa không trung, chán nản đong đưa cái đầu mình qua lại.

Mặc Thiên không để ý đến cậu nữa, quay người đi thẳng về phía xe.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Thiếu Đình vẫn đứng bên cạnh quan sát từ nãy đến giờ.

Anh nhíu mày nhìn Mặc Thiên, đầy nghi hoặc:

“Em đang nói chuyện với ai thế?”

Mặc Thiên giơ tay chỉ ra sau lưng, còn khoa tay múa chân mô tả một chút:

“Không thấy à? To thế này cơ mà.”

Cố Thiếu Đình trầm ngâm nhìn bầu trời đêm đen kịt sau lưng cô.

Ngừng lại nửa giây.

Rồi gật đầu đáp:

“Ừ, thấy rồi. Vậy đây là ai?”

“Sở Dương.”

Cố Thiếu Đình: “Ai cơ???”

Loading...