Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 154: Kẻ si tình Cố Lão Lục, tỉnh rồi!

Cập nhật lúc: 2025-03-29 12:03:40
Lượt xem: 21

Tối hôm đó, cả thủ đô Bắc Kinh náo động.

Tin nóng lập tức bùng nổ.

#Đồn cảnh sát Đông Sơn phá thành công một vụ án lớn liên quan đến tổ chức tội phạm quốc tế, toàn bộ 104 đối tượng bị bắt giữ#

Cư dân mạng nhìn tiêu đề không mấy bận tâm.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng khi nhấp vào nội dung, thấy ảnh hiện trường do cảnh sát chụp lại, mắt họ suýt thì rớt ra ngoài.

Tiền giấy các nước chất thành núi nhỏ, đỏ, xanh lá, tím, đủ các màu sắc được sắp xếp ngay ngắn.

Cách màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi hôi tanh của tiền…

Gặp qua người giàu có, nhưng chưa từng thấy ai chất tiền thành đống như vậy.

Trên phim truyền hình, đây chính là phiên bản kho vàng thu nhỏ.

Cổ vật có trong nước, có từ nước ngoài, thậm chí có những món bị đánh cắp ra nước ngoài rồi lại lưu lạc về đây…

Rốt cuộc đây là tổ chức gì?

Phải có năng lực cỡ nào mới có thể tẩy trắng những kẻ tội ác tày trời, rửa sạch số tiền phi pháp của chúng, cuối cùng còn giúp chúng có thể đường hoàng sống dưới ánh mặt trời, tiêu xài những đồng tiền bẩn thỉu này chứ!

Không thể tin nổi lại có một tổ chức tà ác như vậy, chuyên thực hiện những hành vi phi pháp.

May mà có cảnh sát nhân dân bảo vệ an toàn cho người dân.

Chúng hoành hành ngang ngược ở nước ngoài, nhưng khi đến nước ta thì chỉ có kết cục thảm hại!

Cư dân mạng đồng loạt kính nể đồn cảnh sát Đông Sơn!

Suốt cả đêm, bảo vệ cổng đồn liên tục nhận hoa tươi, cờ thưởng và thư cảm ơn…

Các cảnh sát trẻ trong đồn có phần ngượng ngùng.

Công lao này, họ cảm thấy bản thân không xứng đáng nhận.

Nhưng rồi họ cũng nghĩ ra một cách để xứng đáng với nó…

Họ tìm đến Đồng Anh Tư.

Với vẻ mặt nghiêm túc, họ bày tỏ suy nghĩ của mình.

Đánh không lại thì nhập hội…

Họ không thể gia nhập đội ngũ của Mặc Thiên.

Vậy thì suy nghĩ theo hướng ngược lại.

Mặc Thiên gia nhập cảnh sát, thế là công lao này hoàn toàn hợp lý rồi…

Mặc Thiên lấy được Hồn Hồ.

Cô lập tức quay lại bệnh viện.

Không ngờ, ngay trước cửa tòa nhà bệnh viện, cô gặp Vũ Tuyết.

Người nhà họ Cố không cho Vũ Tuyết vào, cô chỉ có thể lén lút chờ bên ngoài.

Lúc này cuối cùng cũng thấy được chỗ dựa.

Vũ Tuyết lập tức lao tới, nắm lấy tay Mặc Thiên, vẻ mặt đầy lo lắng:

“Thiên Thiên, Lục ca của em thế nào rồi? Em có cứu được anh ấy không…”

Ngày mai chính là ngày thứ bảy mà người bí ẩn đã hẹn với cô.

Phiên tòa cũng sẽ tuyên án vào ngày mai.

Vũ Tuyết không bận tâm đến tờ hôn thú kia, nhưng cô sợ kẻ đó lừa mình, dù đã ly hôn cũng không chịu trả lại hồn phách của Cố Bạch Dã…

Cô lo lắng nhìn chằm chằm Mặc Thiên.

Lúc này, người duy nhất cô có thể tin tưởng chính là cô ấy!

Tâm trạng Mặc Thiên đang tốt, cô nghiêng đầu nhìn Vũ Tuyết, cười tủm tỉm rồi ném ra hai chữ:

“Chị đoán xem.”

Vũ Tuyết: “…”

Bây giờ là lúc nào rồi, tổ tông nhỏ của tôi ơi…

Dù trong lòng oán thầm, nhưng đầu cô vẫn vô thức gật mạnh:

“Em nhất định có thể cứu được Lục ca, đúng không! Mặc Thiên của chúng ta pháp thuật cao cường, ai dám bắt nạt Lục ca, em chắc chắn đánh cho hắn hoa rơi nước chảy!”

Quả nhiên, nói trúng chỗ ngứa.

Mặc Thiên nghe khen lập tức lâng lâng.

Khiêm tốn là gì? Không có trong phạm vi kiến thức của cô.

Cô đắc ý lắc lắc chiếc Hồn Hồ trong tay trước mặt Vũ Tuyết:

“Cướp về rồi.”

“Ờ…”

Vũ Tuyết sững sờ vài giây.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bình sứ màu xanh, thế nào cũng không dám tin, bên trong thật sự là hồn phách của Lão Lục…

Nhưng Mặc Thiên nói phải thì nhất định là phải!

Vũ Tuyết cẩn thận đưa tay chạm nhẹ vào chiếc bình, theo bản năng hạ thấp giọng:

“Vậy nếu chị nói chuyện, Lão Lục có nghe được không?”

“Tôi đã nói với anh ấy rồi, chị muốn ly hôn với anh ấy. Còn chuyện gì muốn nói nữa không?”

Vũ Tuyết: “…”

Tổ tông nhỏ của tôi ơi.

Em đúng là em gái ruột của anh ấy đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-154-ke-si-tinh-co-lao-luc-tinh-roi.html.]

Anh em còn đang ngàn cân treo sợi tóc, thế mà em vẫn không quên đ.â.m cho anh ấy một dao…

Đầu Vũ Tuyết ong ong. Nếu Cố Bạch Dã tỉnh lại, cô phải giải thích kiểu gì đây…

Nhưng Mặc Thiên trước giờ không giỏi nhìn sắc mặt người khác.

Cô chẳng hề nhận ra Vũ Tuyết có suy nghĩ gì, cứ ôm lấy Hồn Hồ, nghênh ngang bước về phía phòng bệnh.

Đã đến tận đây rồi, không nhanh chóng cứu Lão Lục, hình như có gì đó không đúng lắm.

Mặc Thiên hoàn toàn quên mất, vì muốn kiếm thêm vài nghìn tệ, cô đã nấn ná ở đồn cảnh sát thêm một ngày…

Vũ Tuyết thấy cô bước về phía phòng bệnh, muốn đi theo.

Nhưng vừa nhấc chân, một cánh tay dài đã vươn ra chắn trước mặt cô.

Cố Thiếu Đình lạnh lùng liếc cô, giọng điệu bình thản nhưng thái độ lại vô cùng không thân thiện:

“Lúc này, cô không thích hợp để vào.”

Câu này, chuẩn phong cách nhà họ Cố.

Vũ Tuyết đã đến đây mấy lần, gặp bất cứ người anh nào của Cố Bạch Dã cũng đều nghe y hệt một câu này, ngay cả ngữ điệu cũng không khác.

Nhưng bây giờ, Vũ Tuyết không còn là Vũ Tuyết của trước kia nữa.

Giờ cô đã có chỗ dựa rồi!

“Thiên Thiên!!! Nhị ca của em không cho chị vào!”

Mặc Thiên nghe vậy, lập tức quay người lại, bước trở về.

Cô kéo Vũ Tuyết đến bên mình, dắt cô đi thẳng vào phòng bệnh.

Vừa quay đầu, cô không quên lạnh nhạt buông một câu với Cố Thiếu Đình:

“Anh không có vợ, nên cũng không muốn thấy người khác có vợ à?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Nghe đi, nghe thử xem, đây là lời con người có thể nói sao!

Cái gì gọi là anh không có vợ?

Ly hôn rồi thì không được tính là vợ nữa à?

Ly hôn chẳng lẽ không thể tái hôn chắc?

Cái con nhóc này, không đ.â.m c.h.ế.t một người họ Cố thì khó chịu lắm sao…

Hôm nay, mọi người trong nhà họ Cố đều có mặt.

Ngay cả Vạn Kiều cũng ở đây.

Lần trước cô ấy bị đánh thuốc mê, may mà không bị thương, tỉnh lại rất nhanh.

Nhưng vì lo lắng cho mẹ con Diêu Phán Nhi, cô ấy không dám rời đi.

Bây giờ thấy Mặc Thiên quay lại, phía sau lại không có Diêu Phán Nhi và đứa bé, Vạn Kiều lập tức căng thẳng:

“Phán Nhi và con cô ấy đâu?”

“Đồn cảnh sát.” Mặc Thiên đáp hờ hững.

“Sao lại đến đồn cảnh sát?”

“Phạm tội rồi.”

Vạn Kiều hỏi một câu, Mặc Thiên trả lời một câu, mà còn trả lời cực kỳ qua loa.

Vạn Kiều còn muốn hỏi thêm.

Nhưng Mặc Thiên đã vượt qua cô, đi thẳng vào phòng bệnh.

Người nhà họ Cố còn chưa kịp nói câu nào.

Chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cô như một cơn gió.

Bình thường chậm rì như rùa.

Nhưng lúc người khác muốn cô chậm lại thì lại nhanh như tia chớp…

Mặc Thiên bước đến bên giường bệnh của Cố Bạch Dã, lập tức mở nắp Hồn Hồ, hai ngón tay chạm vào miệng bình rồi đặt thẳng lên giữa trán anh.

Động tác nhanh đến mức người nhà họ Cố hoa cả mắt.

Mọi người đều tập trung nhìn cô và Lão Lục.

Thậm chí không kịp chớp mắt.

Chỉ nghe Mặc Thiên thản nhiên buông hai chữ:

“Xong rồi.”

Xong rồi???

Cả đám ngơ ngác.

Vừa rồi cô ấy đã làm gì vậy?

Còn chưa kịp phản ứng, Cố Bạch Dã nằm trên giường bỗng nhiên mở bừng mắt.

Đôi mắt đỏ ngầu, râu ria lởm chởm, cả khuôn mặt tiều tụy, anh bật dậy.

Câu đầu tiên thốt ra là:

“Tuyết Nhi muốn ly hôn với tôi, cô ấy dẫn con bỏ đi rồi!”

Anh em nhà họ Cố: “…”

Nhà họ Cố yên ổn bao nhiêu năm.

Sao lại mọc ra một kẻ si tình thế này…

Hay là…

Lại rút hồn anh ta ra lần nữa nhỉ…

Loading...