Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 150: Sắp ly hôn thành công rồi…

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:16:28
Lượt xem: 25

Tô Như Lan bị đánh thức.

Bà khó nhọc mở mắt.

Trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ màn hình máy móc.

Bà ngồi dậy, lúc này âm thanh đã im bặt, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Cổ họng khô khốc, bà lên tiếng gọi: “Ai ở ngoài đó?”

Không ai trả lời.

“Lão Cố? Họ Cố kia?”

Vẫn không ai đáp lại.

Tô Như Lan ngủ một giấc đến choáng váng, nhưng vẫn phải chống người đứng dậy, ra ngoài tìm người.

Bà mò mẫm đi ra ngoài phòng bệnh, tìm công tắc đèn.

Vừa bật lên, suýt chút nữa lại ngất xỉu.

Trời ạ!

Sao con dâu cả lại nằm ngay trước cửa phòng bệnh thế này…

Tô Như Lan xác nhận đi xác nhận lại, đúng là Vạn Kiều.

Bà không ngờ, con trai khốn kiếp của mình chạy mất, vậy mà con dâu đã ly hôn lại đến chăm sóc bà.

Tô Như Lan bỗng nhiên giác ngộ ra lợi ích của việc sinh con trai.

Chính là có thể cưới được một cô con dâu vừa chu đáo vừa hiếu thảo…

Xem ra kế hoạch “bỏ con giữ dâu” có thể sắp xếp được rồi…

“Kiều Kiều, Kiều Kiều?” Tô Như Lan gọi Vạn Kiều.

Nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh.

Bà cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng lao ra khỏi phòng tìm người.

Kết quả, vừa đến hành lang liền phát hiện—

Trời đất ơi!

Còn có sáu người đàn ông khác đang nằm sõng soài trên đất!

Tô Như Lan sợ đến mức run lẩy bẩy, há miệng hét toáng lên:

“Cứu mạng! Mau có người cứu mạng!”

Nhà họ Cố không có một ngày nào yên ổn.

Lão Lục vẫn chưa tỉnh.

Vũ Tuyết bên kia đang làm thủ tục ly hôn.

Vạn Kiều lại ngất xỉu, Diêu Phán Nhi và hai đứa trẻ lại mất tích lần nữa.

Quan trọng hơn cả…

Mặc Thiên còn bị bắt vào đồn cảnh sát…

Mấy anh em nhà họ Cố xưa nay luôn hành sự theo ý mình, chẳng bao giờ chịu nghe ai.

Nhưng giờ đây, ai nấy đều như ruồi không đầu.

Cái nhà này, thiếu Mặc Thiên một ngày là không thể xoay sở nổi…

Bởi vì người báo án lần này là một gã Tây.

Quá trình bảo lãnh có chút phức tạp.

Vì vậy, sáng hôm sau, Cố Thiếu Đình đích thân đến đồn cảnh sát xem tình hình của con nhóc kia.

Kết quả, suýt chút nữa tức đến phát điên.

Anh còn tưởng con nhóc bị nhốt một mình ở đây sẽ rất đáng thương.

Hóa ra, hoàn toàn là anh nghĩ nhiều rồi…

Vừa đến nơi, anh đã thấy con nhóc kia đang… đếm tiền.

Cô cầm trong tay một xấp tiền đỏ, cẩn thận đếm từng tờ, cứ đủ mười tờ lại đặt xuống bàn.

Trên bàn giờ đã có bốn chồng.

Bên ngoài trời long đất lở.

Còn cô ta thì tận hưởng cuộc sống an nhàn…

Cố Thiếu Đình ngồi xuống đối diện Mặc Thiên, nghi hoặc hỏi: “Tiền ở đâu ra?”

Mặc Thiên vừa thấy anh, liền cười toe toét, khoe hàm răng trắng nhỏ, vẫy vẫy xấp tiền trong tay: “Kiếm được từ bói toán.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Bói toán kiếm tiền… trong đồn cảnh sát…

Chuyện này mà truyền ra ngoài thì toang mất…

Anh đẩy gọng kính trên sống mũi, thở dài một hơi.

“Tiểu tổ tông, Phán Nhi và hai đứa nhỏ bị bắt đi rồi, Đồng Anh Tư có nói với em chưa? Bây giờ không biết ai bắt, cũng không biết bị đưa đi đâu, chẳng có chút manh mối nào, em nghĩ cách đi chứ!”

“Thế anh thả em ra.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Bây giờ vẫn chưa thả được.

Con nhóc này, không chịu hợp tác, cảnh sát hỏi gì cũng chỉ biết đánh trống lảng.

Suốt ngày chỉ lo ăn chơi trong đồn.

Còn bắt Đồng Anh Tư bế mèo đến cho cô nuôi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-150-sap-ly-hon-thanh-cong-roi.html.]

Cả đồn cảnh sát sắp thành nhà riêng của cô ta rồi…

Cố Thiếu Đình đau đầu, day day huyệt thái dương.

“Thế em bày cách đi, anh đi cứu.”

Mặc Thiên tỏ vẻ ghét bỏ: “Anh đi thì chỉ có tìm chết.”

Cố Thiếu Đình: “…”

Dù tính tình có tốt đến đâu, lúc này anh cũng suýt bật ra mấy câu chửi thề.

Con nhóc này có thể nói chuyện đỡ phũ một chút không?!

Anh không thể tiếp tục đôi co với cô được nữa, sợ sẽ bị xuất huyết não mất.

Rời khỏi phòng tạm giữ, anh đi chưa được mấy bước đã nghe thấy các cảnh sát trong văn phòng đang thì thầm to nhỏ.

“Con nhóc này đúng là có chút tà môn, nó đoán trúng tôi từng bắt bao nhiêu phạm nhân tử hình…”

“Nó còn đoán đúng giới tính con tôi, thậm chí biết lúc sinh ra suýt c.h.ế.t non…”

“Bảo sao giáo sư Cố nói bức Đường triều du xuân đồ là con bé này tìm thấy. Hóa ra nó thực sự biết bói, giấu kỹ thế mà cũng bị nó nhìn ra, đúng là thần kỳ…”

Cố Thiếu Đình suýt không tin vào tai mình.

Đây là đồn cảnh sát!

Mà con nhóc kia lại biến nơi này thành quầy bói toán dưới gầm cầu rồi…

Anh cạn lời thở dài, đi vào văn phòng, gõ lên bàn mấy cảnh sát đang tám chuyện.

“Cảnh sát phải chú ý lời lẽ.”

“Rõ!” Mấy người lập tức đứng dậy, nghiêm chỉnh chào anh.

Nhưng ngay sau đó, có người hạ giọng, lén hỏi anh: “Giáo sư Cố, em gái anh có phải là tiên nữ hạ phàm báo ơn không?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Báo ơn thì không thấy.

Trông giống yêu tinh trên núi xuống để chỉnh đốn nhà họ Cố hơn..

Ở bệnh viện, Diêu Phán Nhi cũng bị một làn bột phấn tấn công.

Sau đó liền mất ý thức.

Đến khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một căn nhà pha trộn giữa phong cách Đông – Tây.

Bên ngoài trang trí kiểu phương Tây, nhưng đồ nội thất lại toàn bộ là phong cách Trung Quốc.

Hai đứa nhóc ngồi xổm dưới đất, cầm que gỗ chơi với mấy con sâu bò dưới sàn. Đứa này chọc chọc con của đứa kia, rồi đứa kia lại chọc lại.

Thấy con vẫn còn bên cạnh, Diêu Phán Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô ngồi dậy, quan sát xung quanh, cố tìm manh mối xem đây là đâu.

Hai đứa nhỏ vừa thấy cô tỉnh, lập tức chạy tới trước mặt.

Nheo mắt trừng cô, mặt đầy hung dữ: “Dây? Kéo! Cởi ra!”

Vừa lắp bắp nói vừa ra hiệu, chỉ vào sợi dây vô hình đang liên kết ba mẹ con họ.

Diêu Phán Nhi đảo mắt, chợt rưng rưng nước mắt, dồn sức đ.ấ.m xuống giường.

“Nhất định là Mặc Thiên đã dán bùa lên người chúng ta! Cô ta trói chúng ta lại với nhau rồi! Bảo bối ơi, phải làm sao đây, mẹ cũng không thoát ra được!”

Diêu Phán Nhi ra sức thổi phồng chuyện, cố tình dọa hai đứa nhóc.

Trước tiên phải lập liên minh với hai con nhóc con này, sau đó mới từ từ tẩy não chúng được…

Dù sao cũng chỉ là trẻ con ba tuổi tám tháng.

Vừa nghe Diêu Phán Nhi nói vậy, chúng lập tức nhập vai ngay.

Cả hai đứa đ.ấ.m mạnh xuống giường.

“Bà cô xấu xa! Bắt cô ta lại!”

Diêu Phán Nhi vội vàng hùa theo: “Đúng đúng đúng, bắt cô ta đi, bắt cô ta thu lại bùa hại người!”

Hai vị tiểu tổ tông…

Mau bắt cô của các con đến đây đi…

Mẹ cũng sợ lắm rồi…

Ngày thứ hai, Mặc Thiên vẫn chưa được thả.

Kiều Hạc đến tìm cô.

Vừa mở miệng đã báo ngay: “Vụ kiện sắp tuyên án rồi.”

Nghe vậy, Mặc Thiên lập tức nhíu mày: “Sao nhanh vậy?”

Kiều Hạc: “…”

Chẳng phải cô nói ba ngày không ly hôn sao?

Đây đã là ngày thứ sáu rồi…

Hơn nữa đã nhờ quan hệ lo liệu, tất nhiên là phải nhanh rồi…

Lần này, Mặc Thiên hành động rất dứt khoát.

Cô lại đếm đếm xấp tiền đỏ trong túi.

Sau đó cất tiền đi, đứng dậy, tự đẩy cửa bước ra ngoài…

Thậm chí phòng tạm giữ còn chẳng khóa cửa cô.

Cô chỉ đi báo với mấy cảnh sát một tiếng, thế là họ để cô rời khỏi đồn luôn…

Vịt Bay Lạc Bầy

Kiều Hạc: “???”

Nếu đã ra ngoài được…

Thế còn bám trụ ở đồn cảnh sát làm gì?!

Loading...