Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 139: Kiều nhị gia, xin anh giúp tôi ly hôn
Cập nhật lúc: 2025-03-26 22:40:59
Lượt xem: 35
Vũ Tuyết liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
【00:00】
Trong lòng bỗng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Tim cô như trĩu nặng xuống.
Học theo Mặc Thiên, cô chắp hai tay trước ngực, khấn bái chiếc điện thoại.
Không biết tại sao phải làm vậy.
Nhưng cô cảm thấy làm thế sẽ có tác dụng.
Khấn xong, cô chăm chú nhìn thời gian.
Chỉ khi con số nhảy sang 【00:01】, cô mới mở khóa điện thoại.
Tin nhắn hiện ra.
Là một số lạ từ nước ngoài gửi đến.
【Trong bảy ngày, ly hôn với Cố Lão Lục. Ly hôn xong, sẽ trả lại hồn cho hắn. Không ly hôn, cô cứ ở vậy mà chăm sóc người thực vật suốt đời đi.】
【Xem xong thì xóa. Nếu tiết lộ cho bất kỳ ai, thỏa thuận sẽ mất hiệu lực.】
Vũ Tuyết nhìn chằm chằm vào tin nhắn, c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Cô nhận ra từng chữ, nhưng sao lại chẳng hiểu nổi?
Người này làm hại Cố Bạch Dã, chẳng qua chỉ để ép cô ly hôn sao?
Vũ Tuyết cúi đầu nhìn anh, lẩm bẩm:
“Anh có người khác bên ngoài rồi à? Em thì không có ai cả… Nhưng nếu có, chẳng phải cô ta nên bắt anh ly hôn với em sao…”
Càng nghĩ càng rối.
Ngón tay cô đặt trên màn hình, nhưng chẳng thể nhập nổi một chữ.
Nhưng dường như đối phương có thể nhìn thấy cô vậy.
Tin nhắn tiếp theo đến ngay sau đó.
【Xóa đi. Ba.】
Mười giây sau, lại một tin khác.
【Đừng tưởng tôi lừa cô. Hai.】
Dòng đếm ngược này như lưỡi d.a.o treo lơ lửng trên cổ.
Vũ Tuyết giật mình, vội xóa sạch tin nhắn.
Quả nhiên, bên kia không gửi thêm gì nữa…
Cô hoảng loạn đứng bật dậy, dáo dác nhìn quanh.
Cảm giác như có một đôi mắt vô hình đang theo dõi mình.
Lưng cô lạnh toát, mồ hôi túa ra.
Cô lục tung cả phòng bệnh, thậm chí sang cả phòng đối diện bên kia cửa sổ để kiểm tra, nhưng không thấy ai theo dõi cả.
Vũ Tuyết thở dài, cố gắng trấn tĩnh lại.
Phòng bệnh lại trở về tĩnh lặng.
Cô ngồi xuống ghế, gục đầu lên n.g.ự.c Cố Bạch Dã, lắng nghe nhịp tim đều đặn của anh.
Chẳng khác gì trước đây…
Cô bật cười chua chát.
Lúc muốn ly hôn thì không thể.
Nhưng giờ, khi anh sống c.h.ế.t chưa rõ, cô lại phải rời xa anh sao?
Vũ Tuyết siết chặt bàn tay Cố Bạch Dã.
Cô dùng ngón tay vẽ từng vòng tròn trong lòng bàn tay anh.
“Anh yêu, mau tỉnh lại đi… Tin nhắn đó là lừa đảo, đúng không?”
“Anh chạm vào con đi… Tụi nhỏ nửa đêm còn chơi đùa vui vẻ lắm. Anh nói chuyện với tụi nó đi mà…”
“Xin lỗi anh… Trước giờ em chưa từng cho anh chạm vào con lần nào…”
Cảm xúc đau thương như có thể lan truyền.
Hai bé con trong bụng hôm nay cũng im lặng bất thường, chẳng hề nhúc nhích lấy một lần.
Vũ Tuyết nắm tay Cố Bạch Dã, đặt lên bụng mình, nhưng đợi mãi cũng không cảm nhận được bất kỳ cử động nào của hai bé con.
Giây phút này, cô cảm thấy cô đơn vô hạn.
Như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình cô.
Không còn ai nắm tay cô.
Cùng cô đi đến cuối cuộc đời…
Cả đêm đó, Vũ Tuyết không ngủ.
Cô nói chuyện suốt cả đêm, đem những lời đã giấu trong lòng suốt hai năm qua, những điều chưa từng có cơ hội nói với Cố Bạch Dã, nói hết sạch.
Cho đến khi không còn sức để nói nữa.
Cô rửa mặt, mở danh bạ điện thoại.
Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm vào tên “Kiều Hạc”, gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp và ôn hòa của Kiều Hạc truyền đến:
“Gọi sớm vậy, chắc là có chuyện?”
Vũ Tuyết hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
“Kiều nhị gia, xin anh giúp tôi ly hôn.”
Kiều Hạc: “…”
Chuyện này… liên quan gì đến anh ta?
Nhưng anh ta cũng không từ chối ngay.
Dù sao, yêu cầu này cũng quá ly kỳ, khiến người ta tò mò…
Anh ta biết “tò mò g.i.ế.c c.h.ế.t con mèo”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-139-kieu-nhi-gia-xin-anh-giup-toi-ly-hon.html.]
Nhưng…
Dù sao anh ta cũng chẳng sống được lâu nữa, không ngại xem thêm vài màn kịch vui.
Kiều Hạc hẹn gặp Vũ Tuyết.
Dù chuyện này nói qua điện thoại không rõ ràng, nhưng nghe cô bảo Cố Bạch Dã hôn mê, chưa tỉnh lại, anh ta vẫn có chút kinh ngạc.
Bởi vì mới tối hôm kia, Cố Lão Lục còn khỏe mạnh chạy đến nhà anh ta ăn chực ngủ chực, trông chẳng có gì bất thường cả.
Vịt Bay Lạc Bầy
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê.
Lúc này, đã gần trưa.
Vũ Tuyết vừa gặp Kiều Hạc đã kể lại toàn bộ những gì xảy ra hôm qua.
Kể cả chuyện Mặc Thiên nói hồn của Cố Bạch Dã đã bị đánh cắp…
Nghe xong, Kiều Hạc nhíu mày:
“Cậu ta đang thế này, bảy ngày làm sao ly hôn được? Bảy tháng còn chưa chắc đã xong.”
Vũ Tuyết cúi đầu, giọng nhỏ dần:
“Ừm, tôi biết… Nên mới nhờ anh giúp.”
Kiều Hạc: “…”
Anh ta trông giống Nguyệt Lão lắm à…?
Dựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt anh ta lướt qua khuôn mặt của Vũ Tuyết.
Hồi lâu sau, anh ta mới chậm rãi lên tiếng:
“Cô có khó khăn gì không tiện nói? Cần tôi chuyển lời cho ai à?”
“Không có.”
Vũ Tuyết lập tức phủ nhận.
Cô đẩy xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt anh ta.
“Kiều nhị gia, phiền anh giúp tôi tìm mối quan hệ, tôi muốn nhanh chóng kiện ly hôn.”
Kiều Hạc lướt mắt nhìn qua chồng giấy tờ.
Chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy…
Có vẻ như cô ta đã quyết tâm lắm rồi.
Kiều Hạc nhướng mày đầy hứng thú, đưa tay nhận lấy tập tài liệu.
“Tôi có thể thử xem. Nhưng làm vậy, cô sẽ khiến nhà họ Cố đau lòng đấy.”
“Tôi chỉ thấy có lỗi với Thiên Thiên.”
Vũ Tuyết khẽ đáp, rồi im lặng không nói gì nữa.
Cô hơi cúi đầu, coi như cảm ơn Kiều Hạc, sau đó quay người rời khỏi quán cà phê.
Kiều Hạc cầm tài liệu, dõi mắt theo bóng lưng cô.
Một lúc lâu sau, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.
Anh ta quay sang nói với Diệp Phi:
“Thấy chưa? Lúc hoạn nạn thì ai lo thân người nấy, kết hôn chẳng có chút ý nghĩa nào cả.”
Nói xong, anh ta cười cười, đi thẳng ra cửa.
Diệp Phi bĩu môi, nhìn thiếu gia với vẻ chán ghét.
Anh kết hôn được rồi hẵng nói câu này đi…
Độc thân mà chê hôn nhân vô nghĩa…
Chẳng khác nào không ăn được nho thì bảo nho chua.
Rõ ràng là ghen tị…
Kiều Hạc lái xe về thẳng nhà.
Vừa bước vào, việc đầu tiên anh ta làm là bảo người đi mời Mặc Thiên đến.
Tối qua cô ấy về nhà họ Cố ngủ.
Kiều Hạc biết chắc Vũ Tuyết có điều khó nói.
Nếu cô ấy tìm đến anh ta, hẳn là muốn anh giúp gì đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta chỉ có thể nghĩ đến Mặc Thiên.
Thật ra, ý nghĩ của anh ta và Vũ Tuyết khá giống nhau.
Vũ Tuyết không dám mạo hiểm kể chuyện tin nhắn cho ai khác.
Suy đi tính lại, cô mới chọn Kiều Hạc.
Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản vì trong số những người có thể nói chuyện với Mặc Thiên, lại có thể hiểu được lời cô ấy, thì chỉ có mỗi Kiều Hạc.
May mà Kiều Hạc cũng không làm cô thất vọng.
Lúc này, Mặc Thiên vẫn đang ngồi thiền trong phòng bệnh của Cố Bạch Dã.
Từ khi về nhà họ Cố tối qua, cô đã xếp bằng ngồi bất động trong căn phòng này.
Giống như một vị cao tăng nhập định, không nhúc nhích suốt cả đêm.
Cô đang tính toán xem hồn phách của Cố Bạch Dã đã đi đâu.
Nhưng dường như có cao nhân đã lập rào chắn, khiến cô hoàn toàn không tìm ra được chút manh mối nào.
Suốt đêm không ngủ, cô chìm trong biển quẻ.
Mãi đến khi người của Kiều Hạc đến gọi.
Mặc Thiên thu xếp lại bản thân, ăn qua loa một chút rồi mới chậm rãi đến nhà Kiều Hạc.
Cô đâu biết rằng Kiều Hạc đã ra ngoài một chuyến.
Vừa bước vào phòng khách, cô thấy Kiều Hạc đang ngồi đợi mình.
Anh ta nhìn thấy cô, liền hất cằm về phía hành lang tầng một.
“Cô định mặc kệ cả sư tổ của mình à?”
“Ờ?”
Mặc Thiên ngơ ngác nhìn Kiều Hạc.
Chuyện dâng hương, chẳng phải đã giao cho anh ta rồi sao?