Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 137: Chị dâu tư đã tìm được con

Cập nhật lúc: 2025-03-26 22:35:05
Lượt xem: 32

Cố Thiếu Đình theo Diêu Phán Nhi chạy nhanh vào bãi đỗ xe.

Trước đó, khi Cố Thiếu Đình và Mặc Thiên xuống xe, Cố Bạch Dã vẫn chưa đi xuống.

Họ vừa khéo lướt qua nhau.

Xe của Cố Bạch Dã đỗ khá sát góc khuất.

Lúc Cố Thiếu Đình đến nơi, Cố Bạch Dã đang nằm sấp bất động trên nền xi măng trước đầu xe.

Cố Thiếu Đình lập tức bước tới, đỡ Lục đệ dậy.

Anh kiểm tra hơi thở, may mà vẫn ổn định.

Cố Thiếu Đình dùng sức bấm mạnh huyệt nhân trung của Cố Bạch Dã: “Lão Lục! Tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”

Nhưng Cố Bạch Dã hoàn toàn không phản ứng.

Huyệt nhân trung bị bấm đến mức tím bầm, mà anh vẫn chẳng có chút cảm giác đau đớn nào, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại.

Cố Thiếu Đình lập tức gọi điện cho bệnh viện, yêu cầu họ đến cấp cứu.

Cúp máy xong.

Cố Thiếu Đình nhìn sang Diêu Phán Nhi, bản năng nghề nghiệp trỗi dậy.

Trong bãi đỗ xe không có ai khác.

Lão Lục vừa mới rời khỏi khu phòng bệnh, sao lại đột nhiên ngất ở đây?

Cố Thiếu Đình chăm chú quan sát Diêu Phán Nhi: “Phán Nhi, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

Diêu Phán Nhi bị câu hỏi này làm cho sững sờ.

Hình ảnh hai đứa trẻ cầm kim tiêm đ.â.m vào Cố Bạch Dã liên tục hiện lên trong đầu cô.

Bọn trẻ ấy là con của cô và Cố Nam Cảnh.

Nói cách khác, chúng đã đ.â.m Lục thúc của mình…

Diêu Phán Nhi không muốn tin.

Hai đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi.

Làm sao…

Làm sao chúng có thể độc ác đến vậy…

Cô không dám nói.

Sợ mình lại bị Cố Nam Cảnh bắt về.

Môi cô mím chặt, khuôn mặt gầy gò tái nhợt tràn ngập hoảng sợ.

Nhưng cô càng như vậy, Cố Thiếu Đình càng nghi ngờ.

Tuy nhiên, anh không có thời gian để tiếp tục truy hỏi.

Các bác sĩ cấp cứu đã tới.

Còn đến trước cả Mặc Thiên, người vẫn đang chậm rãi theo sau.

Nhóm bác sĩ và y tá nhanh chóng đưa Cố Bạch Dã lên cáng, lao thẳng về phía trung tâm cấp cứu.

Cố Thiếu Đình sốt ruột muốn theo vào.

Nhưng lại lo Diêu Phán Nhi bỏ trốn.

Anh quét mắt một vòng.

May mà thấy Mặc Thiên cuối cùng cũng chậm rãi bò tới, anh lập tức chỉ vào Diêu Phán Nhi:

“Đừng để Tam tẩu chạy lung tung, dán bùa, đưa cô ấy về nhà.”

Nói xong, Cố Thiếu Đình vội chạy đi.

Chỉ còn lại Mặc Thiên.

Và Tam tẩu đang trợn mắt nhìn cô…

Diêu Phán Nhi trừng mắt nhìn Mặc Thiên chằm chằm.

Mặc Thiên đã bước đến trước mặt cô mới phát hiện ra, ánh mắt của Tam tẩu không phải đang nhìn cô, mà là nhìn ra phía sau lưng cô.

Mặc Thiên quay đầu lại.

Thấy ngay Sở Dương đang lơ lửng phía sau.

Cô nhíu mày, giơ tay quơ quơ trước mặt Tam tẩu: “Chị nhìn thấy à?”

Diêu Phán Nhi bị động tác của Mặc Thiên làm cho giật nảy mình: “A! Ma!!!”

Cô hét lên, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Diêu Phán Nhi từ nhỏ đã có thể thấy những thứ mà người khác không thấy được.

Thế nên bố mẹ cô luôn cho rằng cô có vấn đề về thần kinh.

Đây cũng là lý do mà khi Cố Nam Cảnh muốn đưa cô vào bệnh viện tâm thần, bố mẹ cô lập tức đồng ý.

Bây giờ, Diêu Phán Nhi bị Sở Dương dọa sợ đến mức chạy loạn trong bãi đỗ xe.

Sở Dương cũng không khá hơn là bao.

Bị cô ấy đ.â.m thủng tim thành tổ ong vò vẽ rồi.

Cô ấy gọi anh là ma…

Sao cô ấy có thể gọi anh là ma được!!!

Anh còn chưa c.h.ế.t mà!

Tiếng hét vang vọng khắp bãi đỗ xe.

Diêu Phán Nhi hét, Diêu Phán Nhi hét, Diêu Phán Nhi hét xong, Sở Dương hét…

Một người một hồn hét đến mức làm tai Mặc Thiên ù đặc.

Cô nhìn Diêu Phán Nhi như con ruồi không đầu, chạy loạn khắp nơi.

Thế là trực tiếp ném một lá bùa bay thẳng qua, giữ chặt cô ấy tại chỗ.

Mặc Thiên bước đến, đứng trước mặt Diêu Phán Nhi: “Chị có âm dương nhãn à?”

Diêu Phán Nhi chớp chớp mắt, không dám trả lời.

Cô sợ vừa mở miệng, con ma kia lại nghe thấy…

Rồi lại đến tìm cô tán gẫu…

Nhưng trong mắt Mặc Thiên, Tam tẩu này miệng cứng ghê.

Thế là cô lập tức tung chiêu mà Tam tẩu sợ nhất để ép cô ấy khai ra.

“Sở Dương, dọa cô ấy đi.”

Hồn ảnh của Sở Dương đứng phía sau Mặc Thiên chao đảo một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-137-chi-dau-tu-da-tim-duoc-con.html.]

Không có kiểu ăn h.i.ế.p người như này đâu…

Anh vẫn là con người, đâu phải ma quỷ chứ!

Nhưng Sở Dương giận mà không dám nói.

Vẻ mặt ỉu xìu, nhưng vẫn ngoan ngoãn lơ lửng trước mặt Diêu Phán Nhi.

Lát thì nháy mắt, lát thì lè lưỡi, trực tiếp làm một loạt chín kiểu mặt quỷ liên hoàn.

Không dọa được ai.

Nhưng độ hài hước thì đạt điểm tuyệt đối…

Diêu Phán Nhi từ nhỏ đến giờ toàn bị ma dọa.

Đây là lần đầu tiên bị ma chọc cười…

Cô mím môi, cố giữ sự tôn trọng đối với ma quỷ.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, khó xử mà mỉm cười…

Sở Dương: “…”

Anh uất ức quay sang Mặc Thiên, quệt quệt giọt nước mắt không hề tồn tại.

“Đại sư, cô ấy không sợ ma.”

Diêu Phán Nhi: “…”

Sợ, thật sự sợ.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một con ma… không đáng sợ như vậy.

Hai người này mỗi người nói một kiểu, hoàn toàn không cùng tần số.

Mặc Thiên vẫy tay với Sở Dương.

Sau đó khẽ cong hai ngón tay, thu hồi lá bùa định thân trên người Diêu Phán Nhi.

Diêu Phán Nhi loạng choạng đứng vững.

Trước đó mải nhìn ma, cô còn chưa kịp nhìn kỹ mặt Mặc Thiên.

Giờ mới bất ngờ nhận ra.

“Cô là người đã cứu tôi ở bệnh viện!”

Diêu Phán Nhi không quên được lời Mặc Thiên nói với cô:

“Chị thực sự có hai đứa con, chúng vẫn sống tốt.”

Kể từ ngày con chào đời, suốt ba năm tám tháng qua, đây là lần đầu tiên có người nói với cô rằng con vẫn còn sống.

Diêu Phán Nhi muốn nói chuyện với Mặc Thiên.

Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của Cố Thiếu Đình với Mặc Thiên lúc nãy, cô lại do dự.

Diêu Phán Nhi nhìn chằm chằm Mặc Thiên: “Cô có quan hệ gì với Cố Thiếu Đình?”

“Tôi là lão Thất của nhà Cố.”

“Cô là lão Thất? Vậy Cố Hương Vi đâu?”

“Cô ta là giả.”

“Cố Hương Vi bị bế nhầm à?” Diêu Phán Nhi sững sờ mấy giây, sau đó bật cười khẩy.

“Cô ta dựa vào mấy người anh trai chống lưng, đi khắp nơi ức h.i.ế.p người khác, kết quả lại là giả mạo. Đúng là ông trời có mắt!”

Xem ra mối hận giữa Diêu Phán Nhi và Cố Hương Vi cũng chẳng kém gì những chị dâu khác.

Mặc Thiên không lên tiếng.

Cô không quan tâm.

Chỉ nhìn Diêu Phán Nhi, chờ cô ấy nói tiếp.

Diêu Phán Nhi do dự hồi lâu.

Mặc dù không tin tưởng người nhà họ Cố, nhưng vì câu nói kia của Mặc Thiên, cô lại vô thức tin cô ấy…

Diêu Phán Nhi cẩn thận túm lấy tay áo Mặc Thiên.

Như thể làm chuyện lén lút.

Giọng nói nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy.

“Tôi… đã tìm được con rồi…”

Diêu Phán Nhi bắt đầu kể về quá trình tìm con.

Đã mấy năm nay cô hầu như không nói chuyện với ai.

Trước đây còn có bạn bè, nhưng từ khi bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, cô không còn một ai để trò chuyện.

Huống chi, chẳng ai tin rằng…

Con của cô, vẫn còn sống…

Diêu Phán Nhi bám lấy Mặc Thiên như cọng rơm cứu mạng.

Chuyện gì cũng kể tường tận.

Ngay cả chính cô cũng không rõ tại sao mình có thể cảm nhận được con.

Như thể giác quan thứ sáu vậy.

Càng lớn, cảm giác đó càng rõ ràng hơn.

Diêu Phán Nhi trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần.

Cô đã gặp con ba lần.

Nhưng hai lần trước cô đều không có cơ hội bắt được chúng, cũng chẳng nói chuyện được câu nào.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hôm nay là lần thứ ba.

Lúc cô đến, đã đi vòng quanh bãi đỗ xe gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới tìm thấy hai đứa trẻ sau một chiếc xe màu đen.

Vừa nhìn thấy cô, chúng liền giật mình hoảng sợ.

Lập tức thu dọn đồ đạc dưới đất, định bỏ chạy.

Diêu Phán Nhi vừa nhìn đã nhận ra ngay, vội vàng giữ chặt lấy chúng, không cho đi.

Đúng lúc cả ba đang giằng co, Cố Bạch Dã tới.

Kết quả là…

Lão Lục bị thương…

Diêu Phán Nhi đau lòng kể xong.

Vừa dứt lời, cô bỗng thấy một bóng trắng lao vọt qua bên cạnh.

“Con trai cô g.i.ế.c tôi! Chính con trai cô g.i.ế.c tôi!!!”

Loading...