Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 135: Tam tẩu phát bệnh, bắt đại hai đứa con

Cập nhật lúc: 2025-03-26 22:20:38
Lượt xem: 30

Dân mạng càng bị cản càng hăng.

Bị khóa tài khoản? Mở cái mới, chiến tiếp!

Chỉ trong một đêm, chủ đề “sao chổi” và “mỏ quạ đen” lại leo lên hot search.

Ban đầu, sự kiện bị ém nhẹm, lời bàn tán bị chặn, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến cảm xúc dân mạng càng sục sôi.

Mọi người đều nhất quyết khẳng định: “Thất tiểu thư nhà họ Cố là sao chổi, đi đến đâu, xui xẻo đến đó!”

Không ai nhận ra, những luồng dư luận này đều có người đứng sau thao túng, cố tình thổi bùng lên.

Nhưng dù có ai thêm mắm dặm muối hay không, thì qua trận chiến này, ấn tượng “Cố gia phế vật thất tiểu thư là sao chổi” đã in sâu vào tâm trí công chúng…

Sở Dương được đưa vào bệnh viện.

Ông nội Sở lập tức có mặt.

Nhân viên y tế nhìn vị đại gia dầu mỏ này, ánh mắt sáng rực như thấy tiền.

Sau một loạt kiểm tra, bệnh viện vẫn không tìm ra nguyên nhân hôn mê.

Chỉ có điều, các chỉ số sinh tồn của Sở Dương đều đang giảm, nhịp thở yếu dần.

Bác sĩ không nói thẳng.

Nhưng ý tứ trong lời nói đã nhắc ông Sở chuẩn bị tinh thần…

Ông Sở dĩ nhiên hiểu.

Nhưng ông không chấp nhận!

Ông đã nắm được tình hình tại buổi đấu giá.

Cũng đã thấy những đánh giá trên mạng về Cố gia lão thất.

Ánh mắt ông lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Bạch Dã.

“Đưa thất tiểu thư nhà các người đến đây! Ta phải đích thân hỏi cho rõ!”

Cố Bạch Dã cười gượng.

“Ông Sở, đợi tình trạng của Sở Dương ổn định, cháu sẽ thẩm vấn con bé rồi báo lại với ông!”

Cố Bạch Dã không dám đưa Mặc Thiên đến.

Đưa đến rồi, không chừng là một trong hai kết cục—

Hoặc là Mặc Thiên làm ông Sở tức chết.

Hoặc là ông Sở đánh c.h.ế.t Mặc Thiên…

Hai người này, tạm thời không nên gặp nhau thì hơn…

Tiếc là, Sở Hằng Phú sao có thể bị một tiểu bối lừa gạt.

“Đừng có bao che nó! Đưa nó đến đây! Ta phải hỏi xem tại sao nó lại nguyền rủa cháu trai ta! Rốt cuộc nó có phải mỏ quạ đen hay không!”

“Đương nhiên là không phải.”

Cố Bạch Dã trả lời mà chính mình cũng thấy chột dạ.

Mỏ quạ đen thì đúng là có thật…

Nhưng chuyện này tuyệt đối không phải do Mặc Thiên gây ra…

Cố Bạch Dã định giải thích với ông Sở, nhưng ông không chịu nghe.

Không những không nghe, mà còn giật luôn cây gậy ở quầy y tá, đuổi đánh Cố Bạch Dã.

Cố Bạch Dã chạy khắp hành lang.

Đám vệ sĩ cũng đuổi theo, bao vây chặn đường.

Đúng lúc Cố Bạch Dã chạy hết đường không trốn được nữa, cứu tinh xuất hiện.

Chỉ thấy Cố Chấn Hồng sải bước đi nhanh về phía bọn họ: “Lão Sở, đừng động tay động chân, có gì từ từ nói!”

Ông đến gần, trừng mắt nhìn Cố Bạch Dã một cái. Đám gây họa này, chọc ai không chọc, lại đi chọc ngay Sở Hằng Phú!

Sở Hằng Phú chỉ có một đứa con trai, con dâu, chính là cha mẹ của Sở Dương. Cả hai đều là chuyên gia trong viện nghiên cứu quân sự. Nhưng khi Sở Dương ba tuổi, hai vợ chồng thực hiện nhiệm vụ quan trọng thì gặp sự cố, hi sinh ngoài ý muốn.

Cả hai đều là anh hùng quốc gia, đã cống hiến vì nước. Họ chỉ để lại một mình Sở Dương.

Người còn sống, đương nhiên càng phải bảo vệ huyết mạch của anh hùng thật tốt. Sở Hằng Phú coi đứa cháu này như bảo vật quốc gia mà nuôi lớn.

Cố Chấn Hồng thở dài.

Sao vừa tròn mười tám tuổi về nước, thằng bé nhà người ta đã gặp chuyện lớn như vậy ngay tại buổi đấu giá chứ!

Mà con nhóc nhà mình lại còn buông lời xui xẻo.

Nó vừa nói “chết”, thằng bé kia lập tức sắp c.h.ế.t thật…

Chuyện này biết giải thích thế nào đây…

Cố Chấn Hồng cũng thật lòng xót xa cho đứa trẻ nhà họ Sở.

Ông bước đến bên cạnh Sở Hằng Phú, khoác tay ông bạn già, dẫn vào trong phòng để bình tĩnh lại.

“Lão Sở, đừng nội đấu với nhau! Đợi Sở Dương không sao rồi, cháu trai tôi cho ông đánh thoải mái, nhưng bây giờ chưa phải lúc xử lý nó.”

Cố Bạch Dã: “…”

Ừm, ông nội ruột đấy…

Sở Hằng Phú vốn cũng không định động đến Cố Bạch Dã.

“Tôi không quan tâm đến cháu trai ông, tôi muốn gặp cháu gái ông! Mau đưa con bé đó tới đây! Tôi muốn hỏi nó rốt cuộc biết những gì!”

Cố Chấn Hồng: “…”

Thôi, ông cứ đánh cháu trai tôi đi…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-135-tam-tau-phat-benh-bat-dai-hai-dua-con.html.]

Chỉ nghĩ đến con nhóc Mặc Thiên kia, ông đã thấy lão Sở chắc chắn sẽ bị nó chọc tức đến nửa c.h.ế.t nửa sống.

Cố Chấn Hồng chợt cảm thấy có lỗi với cha mẹ đã khuất của Sở Dương…

Hai vợ chồng vì nước vì dân.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mà cháu gái ông lại nguyền rủa con trai họ chết, chọc tức cha thằng bé đến c.h.ế.t theo…

Mới tưởng tượng thôi đã thấy lạnh sống lưng.

Không được!

Dù có thế nào thì chuyện này cũng không phải do con nhóc gây ra.

Nhưng vẫn không thể để nó mở miệng nói lung tung…

Cố Chấn Hồng lập tức gọi điện cho Cố Thiếu Đình, bảo anh ta đưa Mặc Thiên đến bệnh viện.

Trong điện thoại, ông dặn đi dặn lại, bắt Mặc Thiên nhất định phải cẩn thận lời nói, đừng buột miệng nói bậy.

Đặt điện thoại xuống, ông vẫn không thể yên lòng…

Tối đó, Cố Chấn Hồng ở lại bệnh viện cùng Sở Hằng Phú.

Ông thấy chướng mắt đứa cháu trai, liền đuổi Cố Bạch Dã đi ngay lập tức.

Cố Bạch Dã đi xuống bãi đỗ xe.

Lúc này đã khuya, bãi đỗ xe của bệnh viện không còn ồn ào như ban ngày, mà trở nên yên tĩnh vắng lặng.

Anh đi về phía xe của mình.

Bỗng nghe thấy tiếng phụ nữ khóc từ xa.

Vừa khóc, cô ta vừa gào lên: “Các con tên là gì? Các con có mẹ không? Nhà ở đâu, ai chăm sóc các con? Các con có phải là con của mẹ không?”

Lời lẽ lộn xộn, rối ren, nghe không ổn chút nào.

Cố Bạch Dã cau mày, đi theo tiếng khóc tìm người.

Cuối cùng, anh thấy một người phụ nữ ngồi xổm sau đuôi xe mình, bên cạnh là hai cậu bé.

Người phụ nữ tóc tai bù xù, tay trái nắm một đứa, tay phải giữ đứa còn lại: “Các con theo mẹ đến đồn cảnh sát đi! Mẹ đã tìm các con rất lâu rồi! Mẹ đưa các con về, được không?”

Cô ta vừa gào khóc thảm thiết, vừa cầu xin hai đứa trẻ.

Nhưng hai cậu bé giãy giụa hết sức, la lên: “Buông ra! Kẻ xấu! Cứu với! Chạy mau!”

Cả hai vẫn còn nói chưa sõi, lời lẽ đứt quãng từng chữ một.

Nhưng người phụ nữ vẫn không chịu buông tay: “Mẹ sẽ đưa các con đến đồn cảnh sát! Để cảnh sát xét nghiệm xem có đúng là mẹ con mình không! Mẹ biết là các con mà! Mẹ đã tìm các con lâu lắm rồi!”

Tiếng khóc của cô ta khàn đặc, bi thương, vang vọng khắp bãi đỗ xe.

Cố Bạch Dã nhìn chằm chằm vào bóng lưng người phụ nữ.

Người này bị bệnh thần kinh?

Hay là kẻ bắt cóc trẻ con?

Hai cậu bé rõ ràng không quen biết cô ta.

Cố Bạch Dã không nghĩ ngợi nhiều, lập tức sải bước tới gần, quát lớn: “Buông bọn trẻ ra! Tôi đã báo cảnh sát bắt cô rồi!”

Hai cậu bé thấy anh liền la toáng lên.

“Chú ơi! Cứu với! Chúng cháu… không quen cô ta!”

Người phụ nữ nghe tiếng thì giật bắn, hoảng sợ quay đầu lại.

Gương mặt trắng trẻo, gầy gò của cô ta lộ ra trước mắt anh.

Cố Bạch Dã nhìn thấy liền sững người: “Tam tẩu?”

Không ngờ cả thành phố bị tam ca anh tìm kiếm suốt bao lâu, vậy mà lại để anh tình cờ gặp được ở đây.

Anh đã hiểu rồi.

Thì ra là bệnh tam tẩu lại phát…

Tùy tiện kéo đại hai đứa trẻ nhận làm con mình…

Cố Bạch Dã đau đầu.

Anh không dám mạnh tay giành lại bọn trẻ, sợ tam tẩu lên cơn điên…

Anh liếc trái liếc phải mấy lần, thấy có vẻ tam tẩu không mang theo dao…

Lúc này mới cẩn thận bước lên, thử thăm dò: “Tam tẩu, có chuyện gì từ từ nói. Chị xem, chị làm bọn trẻ sợ rồi. Trước tiên thả chúng ra, được không?”

“Không được!” Diêu Phán Nhi siết chặt hai đứa trẻ trong lòng, hận không thể ép chúng hòa vào cơ thể mình.

Nhưng hai cậu bé vẫn không ngừng giãy giụa.

Hai cậu bé ra sức đẩy cô ta ra.

Cố Bạch Dã thấy tình hình không ổn, không thể để tam tẩu cứ điên loạn như vậy được.

Anh lao nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay Diêu Phán Nhi, cố gắng gỡ tay cô ta ra để thả hai đứa trẻ ra ngoài.

Không ngờ vừa chạm vào tay Diêu Phán Nhi…

Cánh tay anh liền bị đ.â.m một mũi kim.

Đầu óc Cố Bạch Dã choáng váng.

Trước mắt lập tức tối sầm.

Anh ý thức được—là cậu bé bên cạnh đã chích anh.

Trong cơn mơ hồ, Cố Bạch Dã vẫn cố nắm chặt cánh tay Diêu Phán Nhi.

“Tam tẩu… chạy mau!”

Loading...