Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 131: Buổi đấu giá, cả nhà họ Cố xuất động

Cập nhật lúc: 2025-03-26 22:01:38
Lượt xem: 41

Cố Thiếu Đình và Vu Kim xác nhận địa điểm gặp mặt.

Là một khu đất hoang bên quốc lộ.

Tầm nhìn trống trải, có thể quan sát toàn bộ, không có chỗ nào để ẩn nấp.

Khi Mặc Thiên và Cố Thiếu Đình đến nơi, Vu Kim đã đứng đợi ở đó.

Hắn chỉ đi một mình.

Mặt xanh đen, nửa sống nửa chết, rõ ràng vẫn chưa hồi phục được.

Vừa thấy Mặc Thiên.

Hắn lập tức nhe răng trợn mắt, bộ dạng như muốn xé xác người ta.

Nhưng Mặc Thiên thì khác.

Thân thiện lắm.

Cười tít mắt, để lộ cả mấy chiếc răng trắng nhỏ.

Cô bé nhảy chân sáo chạy đến chỗ Vu Kim.

Dọa hắn giật bắn, theo phản xạ lùi ngay về sau: “Cô định làm gì?”

“Đừng chạy, cho ông xem thứ hay lắm!”

Mặc Thiên như đang khoe bảo bối, móc từ trong túi ra một xấp bản vẽ.

Vui vẻ chìa ra trước mặt Vu Kim.

“Nhìn nè! Tôi phá sập Vu Y Cốc rồi, xây đại đạo quán! Đây là bản thiết kế đó, ông xem, xây bự chưa!”

Vu Kim: “!!!”

Đó là Vu Y Cốc trăm năm của bọn họ đấy!

Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt này nói phá là phá, đã thế còn chạy đến đây khoe khoang!

Có ai không, g.i.ế.c cô ta cho tôi!

Làm thịt nó!

Băm vằm nó ra!

Mắt Vu Kim đỏ ngầu, tròng mắt như sắp lồi ra ngoài.

Cố Thiếu Đình đứng sau xem kịch vui.

Không nhịn được khẽ nhếch môi.

Không hổ là Mặc Thiên.

Chọc tức người khác, con bé này là chuyên gia.

Dù bản thân từng bị con bé chọc tức đến đau tim, nhưng nhìn người khác bị chọc điên thì đúng là có một cảm giác khoái chí khó tả…

Cố Thiếu Đình không nhúng tay vào, chỉ đứng bên xem kịch vui.

Bởi vì hắn ngày càng ý thức được một điều…

Người này, không phải cứ cố gắng là bắt được…

Vu Kim hoàn toàn bị Mặc Thiên thu hút sự chú ý, thậm chí còn không nhận ra bên cạnh có một gã họ Cố to đùng đang đứng đó.

Còn Mặc Thiên thì vẫn chưa chịu dừng.

Cô bé tiếp tục giơ bản thiết kế ra trước mặt Vu Kim.

“Ông xem chỗ này, đây là nơi các người họp đại hội. Tôi sẽ xây một đại điện thật to, đúc kim thân cho tổ sư gia nhà tôi.”

“À đúng rồi, ông có biết vàng từ đâu ra không?” Mặc Thiên cười tủm tỉm, cố tình làm ra vẻ bí ẩn.

Nhưng con bé căn bản không định đợi Vu Kim trả lời.

Tự mình bật cười trước: “Hê hê hê, vàng là tôi bán thông tin của các người mà có đấy!”

Vu Kim suýt nữa nghẹn thở!

Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, đúng là… ức h.i.ế.p người quá đáng!

Ông trời ơi!

Ngài mau thu hồi con yêu tinh tai họa này đi!

Vịt Bay Lạc Bầy

Vu Kim tức đến mức suýt bật khóc.

Hắn run rẩy giơ tay, từng chút từng chút chỉ vào Mặc Thiên: “Cô rốt cuộc có đổi hay không? Không đổi thì tôi đi đây!”

Mặc Thiên nghe xong, không nói hai lời, tiện tay ném chiếc túi nhựa đen dưới chân Vu Kim.

“Cho anh.”

Dưới chân truyền đến tiếng leng keng lách cách, dọa Vu Kim giật b.ắ.n mình, vội vàng nhảy lùi lại.

Hồn hồ làm bằng sứ đấy!

Con nhóc điên này!

Hắn lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra, may mà vẫn còn nguyên vẹn.

Lão già họ Vu tức đến mức mặt méo mó, nhưng lúc này chưa thể tính sổ với cô bé.

Hắn vứt cho Mặc Thiên một tờ giấy: “Công thức là thật, có điều phối ra được hay không, còn tùy vào bản lĩnh của cô.”

Mặc Thiên mở giấy ra.

Trên đó chỉ ghi vài dòng:

“Đất cực âm, vật cực âm, mở Thần Cổ Quán, lấy ba giọt thần dịch từ cổ trùng, nhỏ vào vật chứa, sau đó thêm Thanh Hồn Thảo, ngâm trong ba ngày rồi uống.”

Mặc Thiên đọc kỹ một lúc.

Sau đó gấp tờ giấy lại, nhét vào túi.

Rồi vẫy tay với Vu Kim.

“Ông có thể đi rồi, vài hôm nữa tôi sẽ bắt ông lại.”

Vu Kim: “…”

Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân!

Đợi lão đây ngày sau Đông Sơn tái khởi…

Nhất định phải bẻ gãy từng cái xương của con nhóc c.h.ế.t tiệt này, chôn dưới thần điện Vu Y Cốc.

Vu Kim vừa rời đi.

Cố Thiếu Đình lo lắng nói: “Thiên Thiên, hắn mà chạy rồi, sau này rất khó bắt lại.”

Mặc Thiên cuộn bản vẽ trong tay lại, nhét vào túi.

“Hắn có cao nhân hộ pháp, tôi không bắt được.”

Vừa đặt chân đến vùng đất hoang này, Mặc Thiên đã cảm nhận được lớp kết giới hộ thân mạnh mẽ quanh người Vu Kim.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-131-buoi-dau-gia-ca-nha-ho-co-xuat-dong.html.]

Không ngờ lão già này sau lưng còn có người chống lưng.

Nhưng đối với Mặc Thiên, chuyện này chẳng đáng để bận tâm.

Điều cô bé để ý hơn lúc này là làm sao gom đủ những thứ trong phương thuốc kia…

Kiều Hạc xây đạo quán cho cô.

Cô xây lại ông già cho Kiều Hạc.

Vậy chẳng phải quá hợp lý sao!

Mặc Thiên càng nghĩ càng thấy công bằng hợp tình.

Cô bé vui vẻ vỗ vỗ cái túi nhỏ đeo bên mình, tung tăng chạy về phía xe.

Cố Thiếu Đình ở bên này thì lo lắng không thôi, còn Mặc Thiên bên kia thì vô tư như một con thỏ nhỏ, chẳng có chút phiền não nào.

Nhị ca hắn thở dài một hơi.

Xã hội hiểm ác thế này…

Con nhóc này lại chẳng có chút tâm cơ, vậy có ổn không?

Rõ ràng là không ổn!

Phải tìm cách kéo nó vào cục cảnh sát…

Dạy nó cách đối phó với lòng người hiểm ác mới được…

Buổi tối, có một buổi đấu giá.

Cố Bạch Dã muốn dẫn Mặc Thiên đi xem.

Kết quả vừa mở miệng, đã bị từ chối thẳng thừng…

Cuối cùng vẫn phải nhờ đến Vũ Tuyết ra tay.

Vũ Tuyết gọi điện thoại đến: “Thiên Thiên, buổi đấu giá tối nay là chuyên về tôn giáo, có nhiều pháp khí thần phật lắm, em không muốn đến xem à?”

Mặc Thiên vừa nghe, là đốt hương bái Phật?

Lập tức đồng ý ngay!

Vũ Tuyết đã có thể nói chuyện, đúng là như bật chế độ nói nhiều.

Cô không thèm để ý đến Cố Bạch Dã, thế là tóm lấy mẹ chồng và em chồng mà tám chuyện.

Nói nhiều đến mức suýt nữa Mặc Thiên phải dán bùa cấm ngôn lên cô.

May mà Vũ Tuyết biết cách dỗ người.

Nào là Thiên Thiên pháp lực cao cường, Thiên Thiên đạo hạnh thâm sâu, Thiên Thiên vừa ra tay thiên hạ vô địch…

Dỗ một lúc, tâm trạng của Mặc Thiên lại tốt ngay.

Ở chung lâu rồi, ai cũng biết cô bé này thích nghe khen, cứng đối cứng thì không được, nhưng nói lời ngọt ngào thì lại cực kỳ hiệu quả.

Buổi chiều, Vũ Tuyết đích thân đến Cố gia.

Mang theo cả mỹ phẩm và lễ phục.

Bình thường cô bé này ăn mặc đủ màu sắc sặc sỡ, chẳng ai quản, chỉ cần thoải mái là được.

Nhưng hôm nay là dịp đặc biệt, Vũ Tuyết vẫn muốn giúp cô bé ăn diện một chút.

Đáng tiếc, Mặc Thiên vẫn là Mặc Thiên.

Dù mặc váy vẫn có thể ngồi bệt xuống đất bất cứ lúc nào…

Đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra sạch sẽ…

Cuối cùng, Vũ Tuyết đành phải cho cô bé mặc lại quần.

Chỉ là phối màu trông bình thường hơn một chút.

Tránh xa cái phong cách bảng pha màu sặc sỡ ngày thường…

Dọn dẹp xong, Vũ Tuyết dẫn Mặc Thiên xuống lầu.

Cố Bạch Dã ngước lên nhìn, sững người.

Mặc Thiên mặc một bộ jumpsuit trắng, đơn giản mà tinh nghịch. Hôm nay cô bé không đội mũ, mái tóc đen uốn xoăn nhẹ, buông xõa tùy ý sau lưng, theo từng bước chân xuống lầu mà bồng bềnh lay động.

Cố Bạch Dã thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm từ mái tóc cô bé.

Trong lòng hắn khẽ “ai da” hai tiếng.

Chỉ là ăn mặc giống một người bình thường thôi mà.

Vậy mà đã đẹp đến mức này rồi.

Nếu mà ăn diện hơn chút nữa thì sao?

Không được.

Phải bảo con bé mặc lại mấy bộ đồ lòe loẹt kia mới được.

Gương mặt này quá gây chú ý.

Chỉ có quần áo xấu mới mang lại cảm giác an toàn…

Đây là lần đầu tiên Mặc Thiên tham gia một sự kiện trang trọng.

Các anh trai nhà họ Cố có thể đến đều đến.

Không vì gì khác.

Chỉ vì muốn giành lại em gái từ tay tên đàn ông hoang dã kia.

Dù tên cáo già đó giàu có quyền thế, tài mạo song toàn…

Nhưng đoản mệnh.

Chỉ riêng điểm này đã đủ để cho vào danh sách đen.

Tuyệt đối không tuyển dụng.

Các anh trai lo lắng nhất là con bé ngốc nhà mình, lỡ mà động lòng thật…

Đến lúc đó vừa đau khổ vừa chịu thiệt.

Bất kể thế nào, mối quan hệ này cũng phải bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước.

Thế là, chỉ một buổi đấu giá chuyên đề tôn giáo…

Nhà họ Cố liền kéo nguyên một đoàn xe đến.

Khi dãy xe Bentley của nhà họ Cố lăn bánh vào hội trường…

Cả đám người đều tròn mắt sững sờ.

Đứng ngay cửa, chân không nhấc nổi.

Hôm nay là có bảo vật gì vậy?

Lại có thể mời được cả một hàng thiếu gia nhà họ Cố đến!

Loading...