Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 125: Tôi Sẽ Chuyển Đến Nhà Kiều Hạc
Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:52:32
Lượt xem: 37
Kiều Hạc đưa Mặc Thiên về lại nhà họ Cố.
Cô nhảy chân sáo vào nhà, hoàn toàn khác xa so với lúc rời đi. Nhìn dáng vẻ này, có thể thấy bao nhiêu tức giận đều đã bay sạch.
Dĩ nhiên, niềm vui này cũng không phải từ trên trời rơi xuống… Ít nhất, nó được xây dựng trên nỗi đau khổ của hàng trăm người.
Người nhà họ Cố nghe tiếng động, lập tức chạy ra sân.
“Thiên Thiên!”
Vừa thấy con gái, Tô Như Lan lại kích động đến mức nước mắt giàn giụa.
“Con làm mẹ lo c.h.ế.t mất!”
Bà lao đến ôm chặt lấy Mặc Thiên, vội vàng kiểm tra con gái từ đầu đến chân.
“Tóc thì rối bù, quần áo còn ướt nhẹp! Hai ngày nay con đi đâu hả? Mẹ lo muốn phát điên luôn đây!”
“Bảo bối Thiên Thiên, sau này nếu con giận anh trai, cứ nói với mẹ! Mẹ giúp con xả giận!”
Nói xong, để chứng minh lòng thành, Tô Như Lan tiện tay bẻ luôn một nhánh cây xanh trong vườn, xách lên, xông thẳng đến chỗ Cố Nam Cảnh.
“Xem nào, có phải lão Tam chọc con tức không? Mẹ đánh nó giúp con!”
Bà không nói suông, vung nhánh cây quật xuống người lão Tam.
Một lần, hai lần, ba lần…
Lá cây rụng sạch, nhưng bên kia, Mặc Thiên vẫn không có chút phản ứng nào. Cô chỉ nghiêng đầu đứng nhìn, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Tô Như Lan thấy thế, cảm thấy không ổn.
Dùng khổ nhục kế mà con gái vẫn không mềm lòng, có khi bà có đánh c.h.ế.t lão Tam thì kế hoạch này cũng không thành công.
Bà vờ như đã mệt, bỏ nhánh cây xuống, quay lại cười với Mặc Thiên.
“Thiên Thiên, hả giận chưa? Lần sau nếu có ai bắt nạt con, mẹ lột da nó luôn!”
“Không đau.”
Mặc Thiên không khách sáo, vạch trần ngay chiêu trò của mẹ.
“Lần sau, mẹ phải đánh nghiêm túc hơn, nhớ đánh trước mặt vợ của anh ấy.”
Nói xong, cô nhìn quanh rồi chạy đến dưới gốc cây lựu, lục lọi trong hộp dụng cụ của người làm vườn, lấy ra một cái… mỏ lết.
Sau đó, cô đưa nó cho Tô Như Lan.
“Lần sau dùng cái này.”
Tô Như Lan c.h.ế.t lặng.
Trời đất ơi! Đây đúng là con gái ruột của tôi sao?!
Con đang xúi mẹ đoạn tuyệt quan hệ m.á.u mủ đây à?!
Các anh trai nhà họ Cố đồng loạt rùng mình.
Không hẹn mà cùng đưa tay xoa đầu mình.
Không hiểu sao, họ cảm thấy… trên đỉnh đầu lạnh toát.
Mặc Thiên đưa mỏ lết cho mẹ, không thèm để ý đến bất kỳ ai khác.
Ba và các anh trai bị cô xem như không khí.
Cô lặng lẽ đi thẳng vào biệt thự.
Mọi người lẽo đẽo theo vào phòng khách, phát hiện cô đã về phòng.
Tô Như Lan trừng mắt lườm sáu đứa con trai.
“Là do các con chọc con bé tức giận, mau lên mà dỗ đi!”
Các anh trai đưa mắt nhìn nhau, ra hiệu cho đối phương xông lên trước.
Nhưng còn chưa kịp quyết định ai sẽ là người dỗ dành.
Mặc Thiên đã xuống lầu.
Lần này, bước chân của cô có phần nặng nề hơn.
Vì cô vác theo cả gia tài.
Tay trái ôm mèo, tay phải ôm hòm vàng.
Cổ tay quấn dây thừng, đầu dây kéo theo một chiếc xe đẩy nhỏ.
Trên xe đẩy, vẫn còn một cái bao tải cũ nát mà cô kéo xuống núi.
Cả nhà họ Cố đứng bật dậy.
“Thiên Thiên, con định làm gì?”
“Dọn nhà.” Cô thản nhiên đáp.
Người nhà họ Cố vây lấy cô như đàn ong vỡ tổ.
Ba mẹ cô hoảng loạn:
“Thiên Thiên, con định đi đâu? Mấy đứa nhóc này biết lỗi rồi, đừng đi mà!”
“Thiên Thiên, hôm đó ba không cố ý trách con, chỉ là ba nhất thời nóng giận thôi. Con, con, con đừng giận ba nữa!”
Các anh trai cũng sốc nặng.
Không thể nào…
Họ lập tức bao vây cô, gia nhập đội quân khuyên nhủ.
Mặc Thiên bị cả nhà vây chặt.
Bên tai như có một ngàn con vịt đang quang quác.
Cô bịt tai lại, cau mày: “Đừng ồn!”
Sau đó, cô chen ra khỏi vòng vây.
Kéo chiếc xe đẩy đến trước mặt mình, ngẩng đầu chỉ về phía Tây.
“Tôi chuyển đến nhà Kiều Hạc, chúng tôi có việc cần bàn. Mọi người không có việc thì đừng tìm tôi, có việc tôi cũng không quản.”
Cả nhà họ Cố chấn động.
Chuyển đến nhà Kiều Hạc?
Mới bỏ trốn hai ngày, hai người họ đã thành đôi rồi sao???
Họ đau lòng đến rỉ máu!
Cố Bạch Dã nhanh như chớp chặn trước mặt cô.
“Hai người có chuyện gì quan trọng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-125-toi-se-chuyen-den-nha-kieu-hac.html.]
Mặc Thiên chớp mắt, nghĩ ba giây, sau đó chậm rãi đáp:
“Chuyện cả đời tôi.”
Cả nhà họ Cố muốn phát điên.
Báu vật của họ, bị heo ủi mất rồi!
Thiên nga trắng, bị cóc ghẻ tha đi rồi!
Vịt Bay Lạc Bầy
“Thiên Thiên, sư phụ của con không phải nói con gái không được ngủ lại bên ngoài sao?!”
“Sư phụ tôi ở nhà Kiều Hạc, vậy sao gọi là ngủ lại bên ngoài?”
Cả nhà bó tay trước logic của cô.
“Thiên Thiên, con không thể—ưm!”
Bọn họ vừa định tiếp tục khuyên, nhưng——
Không ai nói được nữa.
Tiểu tổ tông lại niệm chú cấm lời rồi.
Sắc mặt người nhà họ Cố xanh trắng lẫn lộn, đỏ đen đan xen, trông cực kỳ méo mó.
Mặc Thiên nhìn họ đầy khó hiểu.
Kiều Hạc cho cô tiền xây đạo quán, không tiêu đến tiền nhà họ Cố.
Thế mà tại sao bọn họ như muốn c.h.ế.t đến nơi vậy?
Cô không hiểu.
Cô không quan tâm.
Cô đẩy xe đẩy rời khỏi nhà, vui vẻ đi tìm Kiều Hạc xây đạo quán.
Cô hoàn toàn không biết.
Cái gọi là “chuyện cả đời” mà cô nghĩ, và cái “chuyện cả đời” mà ba mẹ, các anh trai cô nghĩ…
Chênh nhau cả một dải ngân hà.
Mặc Thiên vừa rời đi, miệng của người nhà họ Cố lập tức được giải phong ấn.
Toàn bộ gia đình triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Tô Như Lan làm chủ trì.
Việc đầu tiên là mắng té tát sáu đứa con trai suốt ba mươi phút.
Sau khi xả giận xong, bà ngồi phịch xuống sô pha, trừng mắt:
“Kiều Hạc có thật lòng với Thiên Thiên không? Mấy đứa có kiểm tra kỹ càng chưa?!”
Sáu anh em nhà họ Cố nhìn nhau: “……”
Tên cáo già đó thì có lòng tốt gì…
Lão hồ ly chỉ biết ăn sạch sẽ, đến vụn cũng không chừa.
Sau đó, lại giả bộ vô tội mà bảo—
"Tôi ăn chay."
Đồ bịp bợm!
Sáng sớm hôm sau, Kiều Hạc hẹn gặp Cố Bắc Thừa.
Hai người ngồi trong thư phòng nhà họ Kiều để bàn chuyện.
Cố Bắc Thừa vừa vào cửa đã đi thẳng vào vấn đề: “Để em gái tôi quay về. Cậu đừng có mà nhắm vào con bé. Hai nhà Kiều - Cố không có duyên thông gia.”
Sắc mặt anh ta lạnh như băng, đen đến mức đáng sợ.
Nhưng Kiều Hạc chẳng mảy may bận tâm.
Hắn thong thả rót trà, cười nhạt: “Mặc Thiên là ân nhân cứu mạng của tôi. Đừng nói là ở nhà tôi, kể cả có muốn lấy cả căn nhà này, tôi cũng phải cho cô ấy. Huống hồ gì, nhà họ Cố các anh cũng đâu có chứa nổi cô ấy.”
Câu cuối cùng, giọng điệu đầy trào phúng, ngập tràn mùi trà.
“Đừng có nói nhảm!” Cố Bắc Thừa tức giận mắng thẳng.
“Mặc Thiên là em gái tôi, sao lại nói chúng tôi không chứa nổi nó? Kiều Nhị, đừng có mà chọc ngoáy tình cảm anh em nhà tôi.”
Kiều Hạc chỉ cười nhẹ, chẳng để tâm đến lời cảnh cáo của anh ta.
Hắn đặt bàn tay thon dài, trắng trẻo lên ấm trà cổ, phong thái vẫn nhàn nhã như cũ.
Hắn chậm rãi rót trà cho Cố Bắc Thừa, giọng điềm nhiên: “Anh không quản được Mặc Thiên, tôi cũng vậy. Cô ấy muốn làm gì, tự mình quyết định.”
“Tôi hẹn anh đến đây, cũng không phải để bàn chuyện cô ấy ở đâu.”
Kiều Hạc đặt ấm trà xuống, ngước mắt nhìn Cố Bắc Thừa, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
“Mặc Thiên vừa quét sạch một giáo phái tà đạo, anh có hứng thú không?”
Cố Bắc Thừa cau mày: “Giáo phái gì?”
“Vu Y Cốc.” Kiều Hạc thản nhiên nói, chẳng vòng vo.
Cố Bắc Thừa nghe xong thì sững người, chăm chú nhìn khuôn mặt giảo hoạt của Kiều Hạc.
Một lúc lâu sau, anh ta lên tiếng: “Cậu lừa tôi à?”
“Tôi lừa anh làm gì?”
Kiều Hạc nhún vai: “Vu Y Cốc làm loạn mấy chục năm nay, không ai dẹp nổi. Nhờ phúc anh có một cô em gái bản lĩnh trời ban, bây giờ chúng đã bị tóm gọn.”
Nói xong, hắn giơ năm ngón tay lên: “Năm ký vàng, đổi lấy vị trí của Vu Y Cốc. Anh chỉ cần đến thu lưới.”
Cố Bắc Thừa nheo mắt, vẻ mặt đầy hoài nghi: “Kiều Nhị, cậu cũng bắt đầu giở trò lừa đảo rồi à?”
Kiều Hạc nghe vậy, chỉ bật cười chế giễu.
“Năm ký vàng mà thôi, không đáng để tôi phải lừa. Anh có thể xác minh trước rồi thanh toán sau. Tôi tin nhân phẩm của Tứ thiếu gia, sẽ không quỵt nợ đâu.”
Hắn cười vô cùng vô hại.
Nhưng trong mắt Cố Bắc Thừa, hắn lại càng giống một con cáo già nham hiểm.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Cố Bắc Thừa cũng tạm tin hắn một lần.
“Nói đi, vị trí ở đâu? Tôi sẽ giao vàng trong ba ngày.”
“Thành giao.”
Kiều Hạc khẽ cười, sau đó chỉnh sửa lại địa chỉ trên điện thoại, gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thừa.
Cố Bắc Thừa nhìn chằm chằm vào tọa độ một ngọn núi hoang trong tin nhắn, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Tên cáo già này… rốt cuộc lại giở trò gì nữa đây?