Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 123: Dám Động Vào Người Của Ta, Bà Đây Sẽ Bắt Ngươi Đền Mạng Bằng Máu!
Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:42:01
Lượt xem: 39
Vu Tôn rơi xuống.
Kéo lên…
Không thấy người đâu?
Các đệ tử Vu Y Cốc sợ đến bật khóc.
Hôm nay quỷ ám sao?!
Dây thừng to như vậy, sao lại có thể đứt?
Vu Kim tức giận, giáng cho hai kẻ kia mỗi người một cái tát:
"Đồ ngu! Người đâu! Lôi chúng nó xuống tìm người cho ta!"
"Chủ cốc, cứu mạng!!!"
Hai đệ tử hét thảm, nhưng tiếng hét nhanh chóng bị nghẹn lại.
Vì cả hai cũng bị ném xuống Hàn Đàm.
Người của Vu Y Cốc có cổ trùng bảo vệ, có thể nín thở dưới nước trong mười phút.
Nhưng đến phút thứ 9 phút 50 giây….
Kéo lên….
Người lại không thấy đâu nữa!!!
Vu Kim tức giận đến mức giẫm mạnh một cái, đất rung bần bật.
Hắn quay đầu lại, định gọi thêm người xuống.
Nhưng chưa kịp mở miệng…
Toàn bộ đệ tử trong cốc đồng loạt quỳ rạp xuống, giọng run rẩy cầu xin:
"Chủ cốc tha mạng!"
Hơn trăm người, tiếng cầu xin vang dội như tiếng tung hô "Vạn tuế" với Hoàng đế.
Nhưng trong bầu không khí khẩn trương ấy.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, phá vỡ tất cả: “Ông mơ làm Hoàng đế chắc?"
Vu Kim nghe vậy, sắc mặt tối sầm. Hắn quay sang Kiều Hạc, cả người giận dữ đến mức lông tơ trên đầu cũng run lên ba lượt.
"Ngươi đã rơi vào tay ta, mà còn dám mạnh miệng?"
"Hành hình hắn!"
Hai đệ tử nhanh chóng chế trụ bả vai Kiều Hạc.
Vu Kim cười khẩy, hét giá: "Gọi người nhà ngươi đến chuộc ngươi, một tỷ!"
Kiều Hạc nhún vai, chậm rãi nói: "Một xu cũng không có. Ta không đáng giá như vậy."
Vu Kim: "……"
Mẹ nó!
Cái gì mà tình cảm vợ chồng sâu đậm chứ! Ngứa mắt c.h.ế.t đi được!
Nếu không phải vì tiền, hắn đã sớm ném hai kẻ này xuống Hàn Đàm rồi!
Vu Kim sờ vào túi, lấy ra một con cổ trùng, nở nụ cười nham hiểm:
"Không có tiền? Vậy ta khiến ngươi sống không bằng chết!"
Nói xong, hắn búng tay.
Con cổ trùng lao về phía Kiều Hạc, lập tức cắn xuống tay hắn.
Nhưng…
Người không sao. Cổ trùng c.h.ế.t rồi???
Vu Kim trợn trừng mắt, không thể tin nổi.
Lần đầu tiên trong đời, hắn gặp chuyện hoang đường thế này!
Hắn nhìn chằm chằm Kiều Hạc rất lâu, rồi đột nhiên vỗ đùi hét lớn:
"Tam Sát Huyết! Ngươi là Tam Sát Huyết!"
Ánh mắt Vu Kim nhìn Kiều Hạc bây giờ chẳng khác gì yêu quái nhìn thấy thịt Đường Tăng.
Thậm chí còn chảy nước miếng.
Hắn chẳng còn nhớ gì đến tiền nữa.
Tiền nào có quan trọng bằng con người này!
Chỉ cần lấy m.á.u của Kiều Hạc để nuôi cổ trùng, thì sau này muốn g.i.ế.c ai cũng được, muốn khống chế ai cũng xong!
Vu Kim vui mừng đến nỗi mặt già nhăn nhúm.
Hắn chỉ tay ra lệnh: "Giam hắn lại, nuôi cho cẩn thận! Đồ ăn ngon nhất, tốt nhất, mang hết cho Kiều tiên sinh! Giờ còn gầy quá, phải vỗ béo thêm!"
Nụ cười của Vu Kim rạng rỡ như nở hoa.
Kiều Hạc đau đầu nhắm mắt lại.
Mặc Thiên, tổ tông nhỏ của ta. Có người muốn cướp danh hiệu “dược nhân sống” của em rồi đấy. Mau xuất hiện đi!
Vu Tôn uống phải một bụng nước, ho sặc sụa.
Hắn bò dậy, nhìn quanh.
Sao lại quay về cái động ban đầu rồi?!
Mặc Thiên cũng ướt sũng, chiếc mũ bị cuốn trôi, tóc dài xõa xuống, trông có vẻ ngoan ngoãn và yên tĩnh hơn nhiều.
Giống như một người tốt vậy.
Vịt Bay Lạc Bầy
Vu Tôn nhìn thấy cô, lập tức quỳ xuống, giọng run rẩy:
"Cô nãi nãi, sắp ba ngày rồi, tôi sắp c.h.ế.t rồi!!!"
Mặc Thiên liếc hắn một cái:
“Ông tự làm tự chịu. Làm mất thuốc, c.h.ế.t cũng đáng."
"Hả?" Vu Tôn ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu gì: "Thuốc đâu chứ?"
Mặc Thiên chậm rãi trợn mắt nhìn hắn: “Ông là heo sao?"
Vu Tôn: "……"
Trong lòng chửi thề mấy câu.
Nhưng khi Mặc Thiên quay người lại, hắn lập tức nhe răng cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-123-dam-dong-vao-nguoi-cua-ta-ba-day-se-bat-nguoi-den-mang-bang-mau.html.]
"Cô nãi nãi, ngài pháp lực cao cường, phúc trạch vô biên! Ngài tốt bụng cứu tôi với!"
Nịnh nọt rất bài bản.
Mặc Thiên thoải mái lắc đầu, ra vẻ rộng lượng: "Được rồi, đi tìm thuốc thôi."
Vu Tôn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mới nhớ ra một chuyện.
"Cô nãi nãi, làm sao ngài thoát được Xà Đầu Tỏa vậy? Đó là thần khí thượng cổ, chuyên dùng để trói tà vật, không có thứ gì có thể thoát khỏi nó!"
"Cho dù ta nói ngươi cũng không học được." Mặc Thiên kiêu ngạo hất cằm.
Vu Tôn: "……"
Hắn im lặng. Tổ tông này không chọc nổi!
Nhưng Mặc Thiên vẫn đang hí hửng.
Không biết rằng trong chiếc nhẫn không gian, Cố Tư Niên đang tức đến nhảy dựng!
Cái đồ nha đầu thúi này! Triệu hồi hồn ta ra, chỉ để trói ta lại?!
Cái dây thừng quái quỷ gì vậy! Cột chặt ta, không nhúc nhích được, chỉ có thể nhảy tại chỗ…
Cố Tư Niên muốn khóc.
Chắc chắn nhà họ Cố tổ tiên phạm lỗi gì lớn lắm!
Mới sinh ra một con nhóc chỉ biết bắt nạt lão tổ như thế này!!!
Mặc Thiên vắt khô tóc, tùy tiện buộc lại thành tổ quạ.
Sau đó, đi thẳng vào Vu Y Cốc.
Vu Tôn thấy vậy, hoảng hốt kéo cô lại: "Cô nãi nãi! Đây là đường ra ngoài! Tên nhóc kia có tiền, để hắn tự bỏ tiền chuộc!"
Mặc Thiên nghe xong, liếc hắn một cái: "Vu Heo, ngươi thật sự muốn c.h.ế.t à?"
Nói xong, cô thẳng lưng đi tiếp.
Vu Tôn đen mặt, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Cô nãi nãi, tôi chỉ còn sống được hai tiếng nữa thôi! Cô đi đâu tìm thuốc đây!
Nhưng Mặc Thiên đã biến mất trong tầm mắt.
Vu Tôn sợ xanh mặt, vội vàng đuổi theo: "Cô nãi nãi! Chờ tôi với!"
Mặc Thiên nghênh ngang đi vào trong cốc.
Lão già Vu Tôn lom khom theo sau, dáng vẻ lén lút như một con chuột, rón rén từng bước.
“Cô nãi nãi, người bớt phô trương lại đi, đừng để ai nhìn thấy!”
Mặc Thiên quay đầu lại, “Ta đâu có phải lũ sâu bọ các ngươi, không dám lộ mặt dưới ánh sáng, sao phải che giấu?”
Vu Tôn, “……”
Được rồi, cô nãi nãi.
Người thanh cao, người kiêu ngạo, người sợ không ai tìm thấy mình.
Lão già ta đúng là xui tám kiếp mới đụng trúng tai họa như người!
Mặc Thiên nhẩm tính, xác định vị trí của Kiều Hạc.
Cánh cửa căn nhà nhỏ đang mở, bên trong có người của Vu Y Cốc.
Nàng sờ vào lá bùa giấu trong tay áo.
May mà lần này lên Kinh Thành đã thông minh hơn, biết dùng chu sa chống nước để viết bùa.
Mặc Thiên lững thững bước tới trước cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong.
Chỉ một cái liếc mắt, sắc mặt nàng lập tức thay đổi.
Nàng đứng thẳng dậy, cố ý dẫm chân thật mạnh, như sợ người trong phòng không nghe thấy mình đến.
Bốn đệ tử Vu Y Cốc vừa nhìn thấy nàng, lập tức thốt lên, “Người—”
Mới chỉ thốt ra một chữ.
Bốn người liền bị cấm khẩu…
Mặc Thiên tiến lên, đứng trước mặt Kiều Hạc.
Hắn đang ngồi trên ghế gỗ, cánh tay đặt trên bàn, một ống tiêm cắm trên đó, m.á.u đã bị rút đi một nửa.
Cái bát trên bàn gần đầy.
Sắc mặt Mặc Thiên lạnh băng như băng sương.
Kiều Hạc trông hơi tái nhợt, nhưng khi thấy nàng, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt, “Ta đã nói rồi mà, Mặc Thiên đại sư sao có thể thua lão già kia được.”
Hắn cười đùa như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sắc mặt Mặc Thiên lại không có lấy một tia ý cười.
Nàng quay người, nhìn chằm chằm bốn kẻ đang rút m.á.u Kiều Hạc, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Mặc Thiên đưa hai ngón tay lên môi, khẽ niệm chú.
Một lát sau, đầu ngón tay nàng lóe sáng, vẽ một vòng tròn trong không trung.
Vòng tròn tựa như làn khói, nhanh chóng lan ra, bao trùm lấy bốn đệ tử Vu Y Cốc.
Chỉ trong chớp mắt, bốn người lập tức như bị nghẹt thở, mặt đỏ bừng, tay siết chặt lấy cổ mình, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Bốn người trong phòng loạng choạng va vào nhau, đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng khắp nơi.
Mặc Thiên sắc mặt lạnh lùng, hoàn toàn không để tâm đến sống c.h.ế.t của bọn họ.
Ánh mắt nàng quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên một chiếc chậu rửa mặt bằng sắt cũ kỹ vứt ở cửa.
Nàng nhặt chậu lên, ném thẳng ra giữa phòng.
“Choang” một tiếng, chậu rơi xuống đất.
“Muốn rút m.á.u à? Vậy thì rút sạch đi, đến khi đầy chậu thì dừng.”
Bốn người không ai dám cãi lời Mặc Thiên.
Lập tức nhào tới bên chậu sắt, tranh nhau giành lấy ống tiêm dưới đất.
Bọn họ nhìn nhau, không ai chịu tự ra tay với chính mình.
Cuối cùng, cả bọn trở mặt, đồng loạt đ.â.m kim vào kẻ khác.
Kim tiêm cắm xuống, từng ống m.á.u bị rút ra.
Máu tươi nhỏ xuống chậu sắt.
Mực m.á.u dần dâng cao…