Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 121: Ném con nhóc này xuống hàn đàm cho ta

Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:47:16
Lượt xem: 40

Giọng nói vừa dứt, một người đàn ông bước vào dược phòng.

Là người quen.

Chính là kẻ lần trước trốn thoát – Vu Hiền.

Mặc Thiên vừa nhìn thấy hắn, lập tức chui thẳng đầu xuống cái hố trên sàn.

Hoàn toàn không nghĩ xem liệu có úp mặt xuống đất hay không.

Kiều Hạc bên này vẫn còn đang khống chế Vu Tôn, thấy Mặc Thiên sắp lao đầu xuống, vội hô lên: “Mặc Thiên, đừng..”

Câu còn chưa kịp nói hết.

Cô nhóc đã chui tọt xuống từ cái lỗ nhỏ.

Lúc này Kiều Hạc nào còn để tâm đến Vu Tôn.

Anh đẩy mạnh lão già ra, vứt luôn mảnh sứ vỡ trong tay.

Nhanh như chớp lao đến ngay bên dưới lỗ hổng.

Đáng tiếc, màn “anh hùng cứu mỹ nhân” không diễn ra.

Mà chỉ thấy cảnh “gấu ngã sấp mặt” vô cùng chân thực…

Mặc Thiên còn đang lơ lửng trên không, tiện tay ném một tấm bùa xuống.

Không chệch một ly, tấm bùa dán thẳng lên đầu Vu Hiền.

Ngay sau đó, hắn như bị quỷ nhập, bước hai bước, rồi “bịch” một cái, đổ rạp xuống ngay chỗ Mặc Thiên sắp rơi.

Mặc Thiên uốn cong người trên không trung một cách cực kỳ thiếu mỹ cảm.

Cuối cùng, lảo đảo đáp xuống, giẫm ngay lên lưng Vu Hiền.

Cả dược phòng chìm vào tĩnh lặng.

Đám sư huynh sư muội đi theo Vu Hiền hóng chuyện đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Màn vả mặt chưa kịp chứng kiến.

Mà chỉ thấy đại sư huynh nhà mình bị người ta giẫm dưới chân…

Mặc Thiên đứng vững trên lưng Vu Hiền.

Lúc này mới nhấc một chân lên, giẫm xuống sau gáy hắn: “Mạng của ta đáng giá lắm đấy.”

“Đồ ranh con, cút xuống cho ta!” Vu Hiền tức đến bốc khói.

Hắn là đại sư huynh của Vu Y Cốc.

Sư phụ không có ở đây, hắn chính là lớn nhất.

Thế mà con nhóc này lại dám giẫm lên đầu hắn.

Thể diện của hắn để đâu bây giờ!

Nhưng rất nhanh, Mặc Thiên đã giúp hắn “giải quyết” vấn đề thể diện…

Cô đổi góc độ, lại giẫm mạnh lên đầu Vu Hiền một lần nữa, ép cả khuôn mặt hắn vùi sâu xuống đất, mũi suýt thì nhét đầy bùn…

“Ta đến lấy thuốc, còn có hồn hồ, mau chuẩn bị cho ta, ta sẽ tha cho ngươi.”

“Hồn hồ là của Vu Y Cốc!” Vu Hiền úp mặt xuống đất, giọng tức tối nhưng bị nghẹn lại.

“Là ngươi cướp từ tay ta, trả lại ta đi.” Mặc Thiên hùng hồn đáp.

Bộ dạng của cô rõ ràng là “ta ở trên, ta có lý”.

Vu Hiền tức đến nổ đom đóm mắt.

Nhưng con nhóc này nhìn thì gầy còm, đè lên người lại nặng cả nghìn cân.

Lưng hắn sắp bị giẫm gãy rồi!

Đệ tử Vu Y Cốc thấy đại sư huynh bị con nhóc này khống chế, lập tức thi triển cổ thuật.

Người xưa có câu, kẻ không biết thì không sợ.

Đám tiểu bối này chưa từng chứng kiến bản lĩnh của Mặc Thiên.

Đương nhiên cũng không biết.

Bọn họ thả ra trăm con cổ trùng, Mặc Thiên có thể trả lại vạn con.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chỉ thấy đám cổ trùng họ vừa thả ra, còn chưa bay được bao xa đã đồng loạt quay đầu lại, hoặc bò hoặc bay, lao thẳng về phía chủ nhân.

Hơn nữa, một con hóa hai, hai con hóa ba, càng lúc càng nhiều…

Vạn con cổ trùng, tạo ra cảnh tượng như đại quân xâm lấn.

Đệ tử Vu Y Cốc chưa từng thấy trận thế này bao giờ!

Chân run lập cập, bỏ chạy tán loạn.

Còn ai lo được cho đại sư huynh nữa!

Mạng mình mới là quan trọng nhất!

Hàng chục đệ tử chạy trối chết, chỉ thấy cổ trùng tung hoành khắp nơi, nhưng không cắn người, mà cứ như bánh mì vụn, bám đầy lên họ…

Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng cả cốc.

Cả Vu Y Cốc biến thành một Cổ Cốc thực sự.

Tai Vu Hiền như muốn nổ tung.

Dẫn người đi bắt kẻ khác, kết quả chưa bắt được ai, lại bị diệt sạch…

Vu Tôn thấy cảnh tượng “thịnh thế” này.

Suýt chút nữa tự tát cho mình hai cái!

Tiểu tổ tông…

Dù là tiểu, thì cũng là tổ tông của ngươi đấy!

Vu Tôn chạy tới chạy lui như một thằng cháu ngoan, tầng trên tầng dưới, giúp tổ cô lấy thuốc, giúp tổ cô đóng gói.

Hắn ôm bình cổ trùng, vác theo túi thuốc, đứng trước mặt Mặc Thiên: “Tiểu tổ tông, mọi thứ chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-121-nem-con-nhoc-nay-xuong-han-dam-cho-ta.html.]

Mặc Thiên liếc nhìn đống đồ trong tay hắn.

Lúc này mới bước xuống từ người Vu Hiền, hô lớn: “Đi!”

Nói xong, cô hiên ngang đi ra khỏi dược phòng.

Nhưng Mặc Thiên vừa bước ra khỏi cửa.

Trên không trung bỗng vang lên một tiếng quát lạnh lùng: “Dám tự tiện xông vào Vu Y Cốc, chán sống rồi phải không?!”

Vừa nghe thấy giọng nói này, mắt người Vu Y Cốc lập tức sáng rỡ!

Như thấy được cứu tinh.

Tất cả đồng loạt quỳ xuống.

“Cốc chủ đại nhân, pháp lực vô biên, phúc thọ tề thiên!”

Tiếng nịnh nọt đồng thanh vang dội đến mức cả đám cổ trùng cũng phải run rẩy.

Mặc Thiên vừa nghe, phì cười.

“Ông già bay lên trời, tiểu quỷ tế trời.”

Lão già đang lơ lửng trên không trung chuẩn bị hạ xuống, vừa nghe cô nói vậy, lập tức trượt chân, suýt nữa ngã nhào.

Chòm râu bạc trắng cũng bị thổi lệch sang một bên vì tức giận.

Lão mặc áo bào dài, đầu cắm lông gà, chính là Vu Kim, đời cốc chủ thứ tám của Vu Y Cốc.

Lão vuốt râu, nheo mắt nhìn Mặc Thiên đầy khinh miệt: “Đồ ranh con, hôm nay để ngươi thấy bản lĩnh của Vu Y Cốc ta!”

Vừa dứt lời, lão ném về phía Mặc Thiên một sợi dây thừng màu vàng.

Dây thừng nhanh như tia chớp.

Mặc Thiên tránh né.

Nhưng né không kịp…

Sợi dây vừa chạm vào người cô, lập tức cuốn chặt lại.

Càng siết càng chặt.

Thân hình gầy gò của Mặc Thiên nhanh chóng in lên từng vết lằn đỏ.

Cô sững lại một chút, chưa từng thấy thứ gì cao cấp như vậy.

Cúi đầu nhìn kỹ.

Chỉ thấy một đầu của sợi dây có hình đầu rắn.

Ồ…

Mặc Thiên bừng tỉnh.

Thì ra đây chính là thứ truyền thuyết gọi là Xà Đầu Tỏa.

Xà Đầu Tỏa, thượng cổ thần khí, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Tương truyền, hễ bị nó cuốn lấy, vạn vật trên thế gian đều không thể thoát, tuyệt đối không có đường chạy trốn.

Không ngờ cái cốc đầy sâu bọ này lại có bảo bối như vậy!!!

Mặc Thiên không hề tỏ ra hoảng sợ.

Mà trái lại, đôi mắt cô tràn đầy phấn khích.

Cô mở to mắt nhìn cốc chủ: “Cái này tặng ta sao?”

Vu Kim vừa nghe, trượt chân một cái.

Suýt nữa rớt thẳng từ tảng đá xuống đất.

Lão nhìn cô đầy ghét bỏ.

“Nói nhảm! Đây là thần khí trấn cốc của Vu Y Cốc ta, sao có thể tặng ngươi! Đồ ranh con, ngươi hết lần này tới lần khác phá hoại đại sự của Vu Y Cốc, lại còn cả gan xông vào cốc ta! Nếu đã tự tìm đường chết, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!”

Vu Kim mang dáng vẻ của một cốc chủ uy nghiêm.

Dù đã bảy tám mươi tuổi, gần đất xa trời, nhưng giọng nói vẫn chấn động màng nhĩ người khác.

Mặc Thiên nghe vậy, bĩu môi lẩm bẩm: “Không tặng, vậy trói ta làm gì? Chỉ để khoe à? Ông già này, cũng khoái phô trương ghê.”

Vu Kim: “…”

Đồ ranh con này, hôm nay lão phải chôn sống nó ở Vu Y Cốc, xem nó còn dám lắm mồm không!

Vu Kim chỉ tay về phía Mặc Thiên và Kiều Hạc.

“Người đâu, ném bọn chúng xuống hàn đàm! Kẻ nào dám xông vào cốc ta, tất phải chết!”

Mặc Thiên nhìn sang, thấy còn có Kiều Hạc.

Lập tức không vui.

“Này, ông già, cái hũ rách này là của ông đúng không? Muốn lấy lại không? Muốn thì thả hắn ra.”

Vừa nói, cô hất cằm về phía chiếc bình cổ trùng cỡ lớn.

Vu Kim theo ánh mắt cô nhìn sang.

Vừa thấy cái bình, lão suýt không nhận ra.

Nhìn mấy lượt.

Cuối cùng, run rẩy nhào tới.

“Ngươi, ngươi, ngươi lấy thứ này từ đâu?!”

Đó chính là thánh địa!

Là nơi nuôi dưỡng những cổ trùng tinh nhuệ nhất của Vu Y Cốc!

Ngoại trừ cốc chủ, chưa từng có ai đặt chân vào.

Con nhóc thối này làm thế nào chui vào được?

Vu Kim muốn khóc, không dám tưởng tượng thánh địa của Vu Y Cốc đã bị cô ta hủy hoại thành cái dạng gì rồi!

Lão ôm lấy bình cổ trùng, ánh mắt trân trọng như thể đang ôm bình tro cốt của tổ tiên.

“Người đâu, ném con nhóc này xuống hàn đàm cho ta!”

Loading...