Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 120: Mở Mang Tầm Mắt, Đây Chính Là Vu Y Cốc!
Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:45:01
Lượt xem: 38
Vu Tôn bị Mặc Thiên dọa đến mềm nhũn cả chân.
“Tiểu tổ tông, không thể tùy tiện g.i.ế.c cổ trùng này được đâu! Cổ trùng trong hang động này đã được đặt cùng với thần khí, chắc chắn là bảo vật của Vu Y Cốc!”
Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn ông ta: “Bảo vật? Bảo vật dùng để hại người?”
Vu Tôn bị vặn đến cứng họng.
Đúng là dùng để hại người thật.
Nhưng Vu Y Cốc sống dựa vào những thứ tà môn này mà.
Ông ta đảo mắt suy nghĩ, cuối cùng tìm được một cái cớ: “Đạo gia không sát sinh, tiểu tổ tông, cô là người của Đạo gia mà!”
Ông ta vội lôi giáo lý ra để chèn ép cô gái này.
Tiếc là ông ta nghĩ thì hay lắm.
Nhưng Mặc Thiên còn đơn giản hơn.
Cô hất cằm về phía ông ta: “Là ông giết.”
Vu Tôn: “!!!”
Trái tim già nua của ông ta suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực!
Con nhóc này đúng là dám nói thật!
Nếu ông ta g.i.ế.c đi thánh vật của Vu Y Cốc, liệu ông ta có còn mạng sống không?!
Vu Tôn điên cuồng xua tay: “Không được, tiểu tổ tông, cổ trùng này không thể giết! Tuyệt đối không thể! Nhỡ đâu, nhỡ đâu…”
Ông ta đảo mắt lia lịa, cuối cùng dừng lại trên người Kiều Hạc, lập tức nảy ra một ý tưởng.
“Nhỡ đâu nó có thể cứu cha của cậu ta thì sao?”
Mặc Thiên nghe vậy, nhìn Kiều Hạc, rồi lại nhìn ông lão họ Tôn.
Sau đó cô chỉ vào cái hũ cổ trùng dưới đất: “Được thôi, vậy ông mang cái này đi.”
Vu Tôn: “!!!”
Ông ta nhìn chằm chằm vào cái hũ cổ trùng khổng lồ dưới đất, to thêm chút nữa là đủ nhét cả người ông ta vào luôn rồi.
Ông ta cười gượng hai tiếng: “Để cậu thanh niên này mang đi đi, tôi già rồi, làm sao vác nổi.”
“Anh ấy phải giữ sức để cứu ông, không thể để mệt được. Phải là ông mang.”
Nói xong, Mặc Thiên phóng một chồng bùa lên hũ cổ trùng.
Sau đó kéo Kiều Hạc đi tìm lối ra.
Vu Tôn nhìn bóng lưng hai người.
Nghiến răng nghiến lợi vì tức.
Còn cần hắn cứu ta?
Con nhóc này nói dối không biết chớp mắt!
Mặc Thiên đi đến cửa động.
Vẫn là ba lá bùa xuyên tường được dán lên vách đá.
Lần này, Vu Tôn không hề do dự, là người đầu tiên lao qua.
Nhưng lần trước lao mạnh quá.
Lần này lao sớm quá.
Chỉ nghe “Duang” một tiếng, ông ta đập thẳng vào vách đá, cái hũ cổ trùng trong tay lăn lông lốc xuống đất.
Nếu không có cái hũ này đỡ, có khi trán ông ta đã u lên một cục to như ông Thọ rồi.
“Bùa của cô sao lại không dùng được nữa!”
Ông ta vừa kêu la, vừa đi nhặt cái hũ.
May mà không bị vỡ, tròn trịa nguyên vẹn.
Mặc Thiên liếc ông ta một cái, chậm rãi nói: “Còn chưa khai quang.”
Nói xong, cô duỗi ngón tay chạm vào lá bùa trên vách đá.
Chỉ thấy lá bùa lóe sáng nhẹ.
Lần này, Mặc Thiên bước thẳng vào.
Kiều Hạc theo sau.
Vu Tôn hậm hực thở dài, ôm cái hũ nặng trịch, cũng bước ra ngoài.
Ba người ra khỏi hang động.
Khung cảnh trước mắt bỗng trở nên rộng mở.
Không ngờ Vu Y Cốc, nơi chuyên nuôi lũ sâu bọ hôi thối, lại có chim hót hoa thơm, cây cối xanh tươi, hoàn toàn khác biệt với vùng núi hoang khô cằn bên ngoài.
Mặc Thiên tò mò nhìn khắp nơi.
Như thể đang đi dạo phố vậy.
Vu Tôn theo sau.
Đôi mắt gian xảo đảo liên tục, chỉ hận không thể vứt luôn tròng mắt ra ngoài mà dò xét.
Dù sao cũng đã đến địa bàn của mình.
Ông ta phải nghĩ cách tự cứu lấy bản thân, tìm thuốc để kéo dài thời gian phát độc.
Mặc Thiên đi phía trước, hoàn toàn không để ý đến ông ta, trông chẳng khác nào một khách du lịch đang thăm thú danh lam thắng cảnh.
Kiều Hạc cũng đi theo Mặc Thiên mà mở mang tầm mắt…
Hóa ra thực sự có một chốn bồng lai tiên cảnh thế này.
Chỉ tiếc là người trong này, toàn làm chuyện xấu.
Ba người, mỗi người một tâm tư, bước đi trong cốc.
Chưa đi được mấy bước, bỗng chạm mặt hai cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-120-mo-mang-tam-mat-day-chinh-la-vu-y-coc.html.]
Hai cô gái vừa nhìn thấy Mặc Thiên và Kiều Hạc, lập tức trợn tròn mắt, sững sờ.
Trong Vu Y Cốc chưa bao giờ có người ngoài xuất hiện, hai người này chui từ đâu ra vậy?
Mãi đến khi Vu Tôn theo sau bước tới.
Hai cô gái mới thở phào nhẹ nhõm: “Ngũ sư thúc, hai người này là do người dẫn vào cốc sao?”
“A, đúng vậy.” Vu Tôn đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên bị hỏi, liền thuận miệng đáp một câu.
Hoàn toàn không nghĩ xem câu này có khiến mình bị đổ vạ hay không.
Ông ta khoát tay với hai cô gái: “Mau lo việc của các ngươi đi.”
“Dạ, sư thúc.”
Hai cô gái rời đi.
Vu Tôn đứng trước mặt Mặc Thiên: “Ta quen thuộc nơi này, hai người theo ta, ta dẫn đường.”
“Ông định đào hố chờ tôi nhảy xuống à?” Mặc Thiên thản nhiên buông một câu.
Vu Tôn giật nảy mình.
Tưởng rằng cô đã phát hiện ra điều gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ cô vẫn đang đảo mắt nhìn xung quanh, chẳng hề để tâm, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không có! Ta là đưa hai người đi tìm thuốc, tìm được sớm thì sớm rời khỏi đây, Vu Y Cốc không phải nơi để cô dạo chơi!”
Mặc Thiên thực ra chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Không nghĩ nhiều.
Lần này cô cũng chẳng phí sức bói toán.
Ngoan ngoãn đi theo sau Vu Tôn.
Ông ta dẫn họ đến một tòa nhà gỗ tỏa ra hương thuốc, đẩy cửa vào, chỉ lên tầng hai: “Đơn thuốc ta viết cho cô đều ở trên lầu, lên đó lấy đi, lấy ít thôi, dù sao cô có lấy nhiều cũng chẳng dùng được!”
Mặc Thiên còn chẳng thèm nghe ông ta nói hết câu.
Đã thản nhiên bước vào trong.
Kiều Hạc đứng phía sau cô, lên tiếng nhắc nhở: “Mặc Thiên, cẩn thận.”
Mặc Thiên quay đầu nhìn, thấy anh vẫn còn đứng ở cửa, lập tức vẫy tay với anh: “Mau vào lấy thuốc đi, phải tự giác một chút chứ.”
Nói xong, cô tung tăng chạy lên lầu.
Hoàn toàn không để tâm đến lời cảnh báo của anh.
Kiều Hạc bất đắc dĩ thở dài.
Sau đó quay sang Vu Tôn, sắc mặt lập tức lạnh đi.
Anh hất cằm về phía ông ta: “Ông cũng lên lầu đi, không cần ở đây canh chừng.”
Vu Tôn liếc lên tầng một cái, thấy Mặc Thiên đã đi xa, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười nham hiểm.
Ông ta lao nhanh ra cửa, chộp lấy chiếc bình hoa bên cạnh, “rầm” một tiếng, đập mạnh xuống đất.
Sau đó xoay núm gỗ dưới đáy bình.
Tiếng bình hoa vỡ nát vang lên.
Cùng lúc đó, trên lầu cũng vang lên tiếng cơ quan cũ kỹ hoạt động.
Cuối cùng, một tiếng “cạch” khô khốc vang lên, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Nhưng góc khuất của tầng một bỗng tối sầm lại.
Cầu thang bị phong kín.
Vu Tôn nhìn Kiều Hạc đầy giễu cợt, trên tay cầm một con cổ trùng nhỏ.
“Hừ, không có con nhóc kia bảo vệ, xử lý cậu chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.”
Nói rồi, ông ta búng tay một cái, con cổ trùng lao thẳng về phía Kiều Hạc.
Kiều Hạc phản ứng cực nhanh, né sang một bên, khiến con trùng trượt qua.
Nhưng cổ trùng một khi đã xác định mục tiêu, sẽ không từ bỏ.
Nó lập tức quay ngoắt lại, lần nữa lao về phía anh, lần này, anh không kịp tránh, bị cắn một phát vào cổ.
Vu Tôn thấy vậy, cười ha hả: “Muốn đấu với ta, các ngươi còn non lắm!”
Nói xong, ông ta xoay người định rời đi.
Nhưng chưa kịp bước chân.
Cổ bỗng bị một cánh tay siết chặt, một vật sắc nhọn dí thẳng vào động mạch của ông ta.
“Muốn c.h.ế.t à?”
Vừa nghe giọng Kiều Hạc, Vu Tôn lập tức run rẩy.
“Ngươi, ngươi, sao ngươi lại không trúng độc?”
Kiều Hạc cười nhạt, thản nhiên nói: “Mặc Thiên đại sư không phải đã nói với ông rồi sao? Phải dùng m.á.u của tôi để cứu ông. Ông nói xem, ông có phải não heo không? Một câu cũng chẳng nhớ nổi.”
Vịt Bay Lạc Bầy
“Ta, ta, ta——”
Vu Tôn còn chưa kịp giải thích.
Bỗng nghe trên lầu vang lên một tiếng “rầm”.
Sau đó, một lỗ thủng to xuất hiện trên sàn.
Mặc Thiên ló đầu ra.
“Ôi chao, bùa của tôi không đủ rồi. Đập hỏng nhà của các ông, có cần bồi thường không?”
“Cần!”
Không phải Vu Tôn trả lời.
Mà là một giọng nam lạnh lẽo vang lên từ bên ngoài.
“Không chỉ phải bồi thường, mà còn——đền mạng!”