Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 119: Mặc Thiên đi đâu rồi?
Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:41:54
Lượt xem: 41
Mặc Thiên đi đâu rồi?
Cô không chạy lung tung.
Chỉ là còn chưa trút hết cơn giận, nên lại xông vào Cốc Vu Y lần nữa…
Mặc Thiên và Kiều Hạc còn đặc biệt đến đội án đặc biệt đón Vu Tôn. Cô sợ về trễ thì lão già này sẽ c.h.ế.t mất.
Lão c.h.ế.t thì không sao.
Quan trọng là cổ độc mà lão hạ lên người Vũ Tuyết vẫn chưa được giải.
Vu Tôn mặt mày xanh đen, trông như sắp c.h.ế.t đến nơi.
Vừa thấy Mặc Thiên, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin: “Tiểu tổ tông ơi, cô không cứu tôi thì tôi c.h.ế.t thật đó! Xin cô cứu tôi trước, tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu người đàn ông kia giúp cô!”
Vu Tôn chủ yếu là sợ Mặc Thiên lừa mình.
Vạn Cổ Trùng này ngay cả Cốc Vu Y cũng không có thuốc giải.
Chỉ có thể trì hoãn độc phát, giống như một căn bệnh mãn tính, cả đời phải uống thuốc.
Mà con nhóc này lại dám nói là có thể chữa khỏi?
Nhỡ đâu cô ta chỉ lừa mình đi tìm thuốc cứu người, tìm xong liền vứt mình qua một bên không cứu thì sao? Không phải là mất cả chì lẫn chài à?
Vu Tôn tính toán trong lòng.
Đáng tiếc, Mặc Thiên chẳng buồn để ý đến đề nghị của lão.
Trực tiếp đẩy lão lên xe: “Chỉ đường cho Kiều Hạc, đến Cốc Vu Y.”
Nói xong, cô ngồi ra ghế sau.
Ngả đầu xuống, ngủ ngon lành.
Vu Tôn đành phải ngồi vào ghế phụ lái, chỉ đường.
Lão nghi ngờ con nhóc này lại đang gạt mình!
Kết giới của Cốc Vu Y là do tổ sư khai cốc đặt ra, suốt trăm năm nay chưa ai phá được.
Cho dù con nhóc này tìm được nơi đó.
Chẳng lẽ còn có thể xuyên qua kết giới?
Đúng là c.h.é.m gió không cần bản thảo.
Nhưng Vu Tôn không dám nói.
Giờ còn chưa lấy được thuốc giải, không thể trở mặt với Mặc Thiên. Nhỡ đâu cô ta thật sự cứu được mình thì sao…
Dù gì, cô ta đúng là có chút tà môn…
Xe chạy suốt năm tiếng đồng hồ mới đến núi Vu Y mà Vu Tôn nói, thực ra đó là tên gọi của Cốc Vu Y.
Còn người dân bình thường gọi nơi này là Quỷ Sơn.
Nơi này âm khí nặng nề, nghe đồn có quỷ quái xuất hiện, lại có độc trùng tấn công, nên không ai dám leo lên ngọn núi xui xẻo này, sợ đi rồi không về được.
Kiều Hạc dừng xe dưới chân núi, phía trước đã không còn đường đi.
Lúc này, Mặc Thiên vừa hay tỉnh dậy.
Cô nhìn ra ngoài, lập tức tỉnh táo hẳn, vui vẻ bước xuống xe.
Vu Tôn cũng xuống theo, giọng nói ôn hòa: “Tiểu tổ tông, không có đan dược do Cốc chủ ban, không thể vào Cốc Vu Y đâu.”
Mặc Thiên nghiêng đầu nhìn lão: “Cái kết giới rách nát đó, chỉ chặn được ông thôi.”
Vu Tôn: ”…”
Con nhóc này mà không châm chọc người khác ba câu thì chịu không nổi à?
Vu Tôn im lặng.
Chờ xem cô ta tự vả mặt.
Xác định vị trí pháp khí thì khác với xuyên qua kết giới.
Lúc này, Mặc Thiên đã có thể cảm nhận rõ ràng vị trí của Thiên Khôn Võng và Hồn Hồ.
Không cần Vu Tôn dẫn đường, cô tự đi lên núi.
Đi chưa được mấy bước, cô chợt dừng lại.
Quay đầu nhìn Kiều Hạc: “Anh cũng muốn vào sao?”
Kiều Hạc nghe vậy, nhướng mày nhìn quanh dãy núi hoang vắng.
Đường núi tối om, không dùng đèn pin thì dù có nhảy ra một con quỷ, anh cũng không thấy rõ.
Anh quét mắt một vòng rồi thu lại ánh nhìn.
Hỏi ngược lại Mặc Thiên: “Em định vứt tôi ở đây?”
Mặc Thiên nghĩ nghĩ, rồi nói: “Thôi kệ, đi theo đi, ít ra còn vác đồ giúp tôi được.”
Nói xong, cô xoay người, tiếp tục leo lên núi.
Trên đầu Kiều Hạc có ba con quạ đen bay qua.
Bỏ hai ngàn tệ, không chỉ làm tài xế, còn phải làm chân khuân vác…
Nghĩ lại…
Cả đời chưa từng kiếm đồng tiền nào cực nhọc như vậy…
Núi không dốc lắm, chỉ là ít người qua lại nên không giẫm ra đường. Đi lại rất vất vả.
Ba người cuối cùng cũng đến lưng chừng núi.
Suốt quãng đường leo núi, khí huyết trong người Vu Tôn dâng trào, độc trùng trong cơ thể cũng chạy loạn. Ông thở hổn hển, cố gắng điều hòa hơi thở để tránh độc xông thẳng vào tim, nếu không có thể sẽ mất mạng ngay lập tức!
Ông ta không hiểu Mặc Thiên đang làm gì, chỉ thấy cô sờ mó khắp các tảng đá trên vách núi.
Vu Tôn bĩu môi tỏ vẻ chê bai, nhưng khi mở miệng lại đổi sang vẻ mặt nịnh nọt: “Tiểu tổ tông, lối vào ở trên đỉnh núi, cô mò mẫm ở đây làm gì? Chỗ này vào không được đâu!”
Nhưng Mặc Thiên chẳng thèm để ý đến lời cảnh báo của ông ta, vẫn nghiêm túc sờ tìm trên vách đá như thể đang tìm cơ quan nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-119-mac-thien-di-dau-roi.html.]
Một lúc sau, cô dừng lại trước một tảng đá lớn, dán lên đó ba lá bùa.
“Từ đây vào.”
Vu Tôn: “???”
Không bị bệnh chứ?
Tiểu tổ tông này có vấn đề thật à?
Từ đây vào? Dù có đập đầu vỡ nát thì tảng đá cũng chẳng sứt mẻ gì đâu.
Nhưng ông ta còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy Mặc Thiên và Kiều Hạc xuyên qua tảng đá…
Biến mất!
“Ấy! Ấy!” Vu Tôn chạy quanh tìm người.
“Tiểu tổ tông, cô đâu rồi? Chờ tôi với! Sao hai người lại vào được? Đây là đâu vậy? Không phải định tự chôn mình trong núi chứ?”
“Bớt nói nhảm, mau vào đi.”
Giọng của Mặc Thiên vang lên từ bên trong vách đá, âm thanh mang theo chút vang vọng.
Vu Tôn nghe thấy, biết bọn họ vẫn còn sống trong đó…
Ông ta do dự ba giây, sau đó nhắm mắt lại, như thể sắp lao vào chỗ chết, nhào thẳng về phía tảng đá.
Kết quả là lao hơi mạnh…
Tảng đá giống như ảo ảnh, chẳng có gì cả. Vu Tôn ngã sấp mặt xuống đất, ăn nguyên một ngụm đất.
Ông ta nhổ phù phù, rồi ngẩng đầu lên.
Đây… là đâu?
Ông ta vội vàng bò dậy, không còn tâm trí mà nhổ đất trong miệng nữa, trợn tròn mắt nhìn xung quanh.
Vịt Bay Lạc Bầy
Trước mặt là một đường hầm dài trong núi, sâu bên trong le lói ánh sáng.
Vu Tôn chưa từng đến nơi này, cũng chưa bao giờ nghe người trong cốc nhắc tới.
Ông ta dò dẫm đi tiếp, ánh sáng phía trước ngày càng rõ, ngày càng sáng.
Đi theo luồng sáng, ông ta bước vào một hang động rộng rãi với trần rất cao.
Mặc Thiên và Kiều Hạc đang đứng trong đó.
Bốn góc hang động đặt bốn ngọn đèn của Vu Y Cốc.
Những ngọn đèn này thực chất là bình thủy tinh trong suốt, bên trong nuôi những con trùng phát sáng được luyện từ đom đóm. Những con trùng này toàn thân tỏa ánh sáng, chiếu rọi cả hang động.
Loại trùng này rất khó luyện, trong Vu Y Cốc chỉ có vài con. Nhưng ở đây, mỗi chiếc bình đều chứa hàng trăm con.
Một mặt hang động có một bệ thờ.
Trên bệ có ba giá đỡ, hai giá trống không, chỉ có giá bên trái đang đặt Thiên Khôn Võng.
Dưới bệ thờ là vô số hũ nuôi cổ trùng, có đến cả nghìn cái.
Ở giữa những chiếc hũ đó, có một chiếc hũ đặc biệt lớn, nổi bật hơn hẳn.
Vu Tôn nhìn những thứ trước mắt, đến cả chớp mắt cũng không dám.
Ông ta đã sống gần tám mươi năm trong Vu Y Cốc, nhưng chưa từng biết đến nơi này.
Ông ta ngơ ngác quay sang nhìn Mặc Thiên: “Đây là đâu? Sao cô tìm được?”
Mặc Thiên lạnh nhạt liếc ông ta một cái: “Đương nhiên là kho báu của Vu Y Cốc rồi. Ông sống đến từng này tuổi mà còn không biết? Xem ra địa vị của ông trong cốc thấp lắm nhỉ!”
Vu Tôn: “…”
Con nhóc này đúng là biết cách đ.â.m vào tim người ta.
Ông ta cạn lời.
Mặc Thiên cũng bận lắm.
Cô phóng một lá bùa lên Thiên Khôn Võng, lập tức thấy nó tự bay về phía mình.
Cô giơ tay bắt lấy, nhét lại vào túi.
Sau đó, cô lượn một vòng quanh hang động, nhìn một đống hũ cổ trùng dưới đất, bĩu môi chê bai: “Vu Y Cốc nghèo thật, có mỗi ba món bảo vật, lấy mất hai món rồi, còn lại toàn là lũ sâu bọ đáng ghét.”
Cổ trùng thực sự rất hôi.
Lúc trước, khi Mặc Thiên dùng linh sâm để hỏi cha Kiều Hạc xem trước khi rơi xuống vách đá có ngửi thấy mùi lạ không, ông ấy đã nói có.
Cô lập tức đoán được là do đám người Vu Y Cốc giở trò.
Vì trên người bọn họ lúc nào cũng phảng phất thứ mùi này.
Nhất là khi thả cổ trùng ra, mùi còn nồng nặc hơn.
Nhưng đó không phải kiểu hôi thối thông thường.
Mà là thứ mùi mà khi nhắc đến “thối”, trong đầu bạn sẽ nghĩ ngay đến mùi đó.
Vu Tôn chỉ có thể im lặng nghe cô chê bai.
Trước khi tìm được thuốc giải, cô nói gì cũng phải nhịn.
Hang động này không còn bảo vật nào khác.
Mặc Thiên hơi thất vọng.
Nhưng ánh mắt cô vẫn dừng lại trên chiếc hũ lớn nhất ở giữa.
Cô vung một lá bùa, kéo chiếc hũ đó về phía mình.
“Vu Tôn, nhìn xem trong này là loại cổ trùng gì?”
Ông ta vội vàng chạy đến, nhìn chăm chú hồi lâu, rồi lúng túng nói: “Không nhận ra. Chắc là cổ trùng được các đời cốc chủ nuôi dưỡng, chúng tôi chưa từng thấy.”
“Ồ.”
Mặc Thiên gật đầu.
“Vậy g.i.ế.c đi.”