Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 118: Tô Như Lan dạy dỗ mấy thằng anh khốn nạn
Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:38:27
Lượt xem: 49
Mặc Thiên nhìn mặt Cố Hương Vi, cực kỳ không hài lòng.
Cô quay sang bốn tên đang dập đầu: “Mấy người diễn cảnh bắt cóc không đạt yêu cầu, lát nữa diễn lại. Phải đánh cho sưng như đầu heo mới được, hiểu không?”
Bốn tên vừa nghe xong.
Bà cô này rốt cuộc là đến cứu người hay đến hại người đây…
Nhưng ai dám nói là không hiểu.
Bọn chúng lập tức đồng thanh: “Hiểu! Hiểu! Hiểu!”
Cố Hương Vi hoảng hốt, vội nhào về phía Kiều Hạc cầu cứu: “Anh Hạc! Anh nghe thấy rồi đấy, chị ấy muốn đánh em!”
Kiều Hạc kín đáo rút tay mình lại.
Lùi sang một bên.
Chỉ tay vào sợi dây thừng lỏng lẻo trên tay Cố Hương Vi: “Cô lộ rồi. Đã nhập vai thì đừng sợ đau, đại tiểu thư nhà họ Cố đang dạy cô cách diễn xuất cho tốt đấy.”
Giọng điệu của Kiều Hạc đầy châm chọc.
Còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “đại tiểu thư”, để Cố Hương Vi tự nhận thức lại thân phận của mình.
Cố Hương Vi nghe vậy, cắn chặt môi.
Từ khi bà Trương bị bắt.
Hình như ai cũng bắt nạt cô ta!
Cô ta căm hận nhìn Kiều Hạc.
Hắn ta cùng phe với Mặc Thiên!
Không thể trông cậy được.
Cố Hương Vi không dám dựa vào ai nữa, quay người chạy thẳng ra cửa.
Nhưng mới chạy được hai bước, cả người cô ta đột nhiên cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Lúc này, Mặc Thiên đứng dậy.
Ngón tay vẽ một vòng trong không trung, sau đó chạm nhẹ lên thiên linh cái của bốn tên đàn ông.
Bọn chúng cuối cùng cũng ngừng dập đầu.
Ai nấy ôm đầu rên rỉ.
Mặc Thiên đứng cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng.
“Bây giờ mấy người đưa cô ta về nhà họ Cố, thuật lại nguyên văn những gì vừa nói với tôi cho người nhà cô ta nghe.”
“Làm tốt thì tối nay khỏi phải dập đầu. Làm không tốt thì kê thêm cái gối, tránh đập chết.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Đi ngang qua Cố Hương Vi, đột nhiên nhớ ra gì đó.
Mặc Thiên quay lại, ném cho bốn tên một mẩu giấy.
“Đây là số điện thoại của tôi. Nhớ chụp ảnh đầu heo gửi tôi, báo cáo tình hình.”
Dứt lời, cô thản nhiên bước ra khỏi biệt thự.
Không thèm nhìn Cố Hương Vi thêm một lần nào nữa.
Kiều Hạc nhìn quanh căn phòng hỗn loạn, mặt lộ vẻ thích thú.
Dù chưa biết ai đang giở trò phía sau.
Nhưng…
Vở kịch này, phải có đối thủ thì mới hấp dẫn chứ…
Nhà họ Cố rối tung lên.
Tô Như Lan nghe tin hai đứa con gái đều mất tích, lập tức chạy đến.
Cái kết giới mà Mặc Thiên bày ra cũng thật tà môn.
Vào thì dễ, ra mới khó…
Thế nên Tô Như Lan ung dung tiến thẳng vào nhà họ Cố.
Năm anh em nhà họ Cố chẳng ai dám ngồi ghế sofa, ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ nghe mẹ dạy dỗ.
Nhưng khi thấy cây chổi lông gà trong tay mẹ, ai nấy đều bồn chồn.
Cố Bạch Dã lập tức chạy đến, thân mật khoác tay bà: “Mẹ, để bọn con đi tìm người là được, mẹ đừng nóng.”
Vừa nói, anh vừa lén đưa tay định giật lấy cây chổi lông gà.
Nhưng vừa chạm vào, lập tức bị mẹ quất cho một phát.
“Ngồi yên, đừng có lân la làm thân! Tôi không phải mẹ cậu, tôi là tổ tông của cậu!”
Tô Như Lan vừa nói xong, Cố Hưng Quốc cũng không dám hó hé gì.
Giờ này vợ ông đang giận.
Dám cãi lại thì chỉ có làm chim đầu đàn, bị b.ắ.n trước.
Cố Hưng Quốc chỉ muốn bảo toàn mạng sống.
Không có cái gọi là “tình phụ tử vững như núi” gì hết.
Cố Bạch Dã thấy mất mặt, sờ sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi về chỗ.
Tô Như Lan đứng trước mặt cả đám con trai, tức giận đến mắt bốc lửa.
Bà chụp ngay Cố Nam Cảnh, quất cho hai phát: “Anh lấy tư cách gì mà hung dữ với Thiên Thiên! Con bé đã ăn một hạt cơm nào của nhà họ Cố chưa? Đã tiêu một đồng nào của nhà này chưa? Vợ anh mất tích, anh lại đổ lỗi cho con bé? Bao năm nay anh chữa bệnh cho Phán Nhi không được, sao anh không tự trách mình đi?”
Cố Nam Cảnh á khẩu không nói nên lời.
Anh ta đúng là vì chuyện của Phán Nhi mà trút giận lên Mặc Thiên.
Bị mẹ đánh, cũng đáng đời.
Nhớ lại câu cuối cùng của con bé: “Tôi đi cứu em gái các anh về.”
Quả là một đòn chí mạng, còn xát thêm muối…
Cố Nam Cảnh bị đánh mà không dám hé răng.
Nhưng Tô Như Lan không dừng lại.
Dù sao thì đám anh trai này, đứa nào cũng không đạt tiêu chuẩn, không ai thoát được.
Bà bước tới trước mặt Cố Bạch Dã.
“Lão Lục nhà họ Cố! Em gái vừa cứu con trai con gái của con về, mà con làm anh lại thế này sao? Xem mẹ có đánh c.h.ế.t con không!”
“Mẹ! Con còn chưa nói gì mà!”
“Chưa nói thì có lý chắc? Anh Ba ức h.i.ế.p em gái con, con chỉ biết đứng nhìn? Thằng ranh, con càng đáng đánh hơn!”
Vốn dĩ mỗi đứa con trai chỉ bị quất hai cái.
Nhưng Cố Bạch Dã tự mình tranh thêm hai roi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-118-to-nhu-lan-day-do-may-thang-anh-khon-nan.html.]
Mấy người anh cả, anh hai, anh năm cũng không thoát, ai cũng bị đánh.
Chỉ có anh tư không ở nhà, may mắn né được một kiếp.
Sau khi xử lý xong đám con trai.
Cuối cùng, Tô Như Lan cầm chổi lông gà, đứng trước mặt Cố Hưng Quốc.
Sắp có một vụ bạo hành gia đình nổ ra.
Nhưng đúng lúc đó, trong sân vang lên tiếng khóc của Cố Hương Vi.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Chỉ thấy bốn gã đàn ông mặt mũi đầy máu, khiêng một người phụ nữ sưng như đầu heo đi vào.
Nhà họ Cố nhìn kỹ mới nhận ra, người bị đánh chính là Cố Hương Vi.
Mấy người anh trai lập tức đứng dậy định chạy ra đón.
Nhưng bị một ánh mắt của Tô Như Lan chặn lại tại chỗ.
Bốn tên quỳ rạp xuống ngay khi vừa bước vào nhà.
“Chúng tôi sai rồi! Tất cả là do Bạch Huệ sai khiến! Cô ta bảo tống tiền nhà mấy người một triệu, sau đó cho mỗi đứa tôi một trăm ngàn, nên bọn tôi mới dám làm!”
Bạch Huệ vốn bị kết giới giam trong nhà họ Cố, không đi được.
Cô ta cứ nghĩ có thể ngồi một bên xem kịch vui.
Không ngờ bốn tên ngu ngốc này lại tự thú!
Giờ phút này, cô ta cũng chẳng kịp trách móc bọn họ nữa.
Phải nhanh chóng chối tội: “Không phải tôi! Bọn họ nói bậy! Tôi và Hương Vi thân như chị em, sao có thể hại nó được! Tôi chưa từng làm thế!”
Tô Như Lan chẳng thèm nghe cô ta giải thích.
Xách ngay chổi lông gà, bước tới trước mặt Bạch Huệ.
Không nói nhiều, cứ quất trước đã.
“Con nhóc này tuổi còn nhỏ mà lòng dạ thối nát! Cô nghĩ nhà họ Cố dễ lừa lắm hả? Tìm vài thằng côn đồ là có thể tống tiền? Nhà họ Cố là chỗ để cô giở trò sao?”
Bà xuống tay không hề nương nhẹ, đánh thẳng vào đầu, mặt, tay chân, chỗ nào cũng không tha.
“Nói! Có ai đứng sau sai khiến cô không?”
Tô Như Lan vừa hỏi, vừa liếc nhìn Cố Hương Vi, trong mắt tràn đầy sát khí.
Cố Hương Vi mặt sưng như đầu heo.
Chiếc mũi giả cũng bị đám khốn kiếp kia đập gãy.
Nhưng cô ta trong lòng có quỷ.
Vừa nghe Tô Như Lan hỏi như vậy, liền hoảng sợ hét lên một tiếng, rồi ngất lịm.
May mà mấy người anh trai phản ứng nhanh.
Vội đỡ lấy cô ta.
Vịt Bay Lạc Bầy
Không để cô ta ngã xuống đất.
Mấy người bận rộn gọi bác sĩ, sơ cứu.
Tô Như Lan lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
Không hề ra tay giúp đỡ.
Thực ra, trước khi Mặc Thiên trở về.
Tô Như Lan đã nghe con dâu kể hết về “hành vi ác độc” của Cố Hương Vi.
Không ngờ con bé này lại có hai bộ mặt.
Trước mặt chị dâu thì thế này, trước mặt anh trai thì thế khác.
Tô Như Lan từng thắc mắc, con gái bà học cái kiểu “giả thanh thuần” này từ đâu ra.
Bây giờ bà đã rõ.
Có những thứ gọi là “cái ác khắc trong xương tủy”!
Nhưng Tô Như Lan sẽ không đuổi cô ta đi.
Vì bà cũng cần có một con cờ trong tay.
Năm đó ai dám đưa con gái bà đi.
Thì đừng trách bà tìm con gái kẻ đó để tính sổ.
Sau khi Cố Hương Vi trở về.
Kết giới kỳ lạ bao quanh nhà họ Cố bỗng dưng biến mất.
Tô Như Lan đánh Bạch Huệ đến mức cô ta trợn trắng mắt, nhưng vẫn không moi được câu nào.
Bà cũng không mong chờ có thể tra ra gì.
Liền bảo Cố Thiếu Đình đưa hết đám chướng mắt này đến đồn cảnh sát.
Nhưng khi cảnh sát sắp dẫn họ đi, Tô Như Lan chợt nhớ ra gì đó, lập tức gọi giật lại.
“Mặc Thiên đâu? Mấy người đưa con bé đi đâu rồi?”
Bốn tên ngây ra như phỗng, im bặt không trả lời.
Tô Như Lan tức đến mức lại giơ chổi lông gà lên.
Lúc này, tên cầm đầu bỗng tru lên khóc: “Bọn tôi nào biết cô ấy đi đâu! Cô đại tiểu thư nhà này có nghe lời bọn tôi đâu!”
Hắn vừa khóc, ba tên còn lại cũng khóc theo.
Bốn tên đàn ông hợp xướng một bản giao hưởng ma khóc quỷ gào.
Tô Như Lan nghe không lọt tai nổi.
Vội bảo cảnh sát lôi bọn chúng đi.
Bà ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Đã mười giờ đêm.
Bên ngoài trời tối mịt.
Bà giận đến mức quất cho mấy đứa con trai còn lại mỗi đứa một roi, rồi đá hết ra khỏi nhà.
“Đi tìm Thiên Thiên cho mẹ! Hôm nay không tìm được nó, ngày mai cả đám cút hết cho mẹ!”
Mấy người anh im thin thít, không dám hé răng, rời khỏi nhà.
Bắt đầu hành trình tìm em gái.
Nhưng bọn họ không hề biết…
Chỗ Mặc Thiên đi…
Cả đời này, bọn họ cũng không tìm thấy…