Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 117: Mấy người bắt cóc mà không đánh người sao?
Cập nhật lúc: 2025-03-25 00:34:36
Lượt xem: 42
“Mặc Thiên!”
Cố Thiếu Đình vội vã đuổi theo ra ngoài.
Nhưng vừa đến cửa, anh ta phát hiện con nhóc này đã phong ấn cửa lại.
Anh ta lập tức chạy về phòng khách, định mở cửa sổ nhảy ra ngoài—kết quả, cửa sổ cũng bị phong ấn…
Con nhóc này để không ai làm phiền mình, trực tiếp nhốt bọn họ lại trong nhà…
Cố Thiếu Đình nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Mặc Thiên, tức giận phồng má bước ra khỏi cổng.
Anh ta thở dài, quay người lại.
Nhà họ Cố lúc này im lặng như tờ.
Anh em họ đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Một lúc sau, màn đổ lỗi bắt đầu.
Cố Thiếu Đình chỉ tay về phía Cố Nam Cảnh: “Cậu hung dữ với con bé làm gì? Giận thì tự phát tiết lên người mình đi, chứ mắng nó làm gì!”
“Em đâu có mắng nó.” Cố Nam Cảnh nhíu mày, “Nó bị ba làm cho tức giận.”
“Ê! Thằng nhóc này, sao lại đổ lỗi cho ba mày!” Cố Hưng Quốc lập tức phản bác, “Ba, ba chỉ khuyên nhủ nó thôi! Đều tại anh cả các con, mặt mũi hung dữ quá!”
Cố Hoằng Thâm: ”…”
Cả nhà lớn bé, bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm.
Đổ lỗi cho anh, đổ lỗi cho cậu ta—nhưng tuyệt đối không phải lỗi của tôi…
Vừa tranh cãi, bọn họ vừa tìm cách ra ngoài.
Phải nhanh chóng tìm cả hai cô tiểu thư về!
Cô gái đến báo tin đứng một bên, khó hiểu nhìn đám anh trai nhà họ Cố.
Cao to, đẹp trai như vậy, sao đầu óc có vẻ… không được ổn?
Cửa ngay trước mắt, vậy mà còn định leo cửa sổ ra ngoài?
Kiều Hạc vốn đã về đến nhà.
Nhưng bất chợt nổi hứng muốn đi dạo.
Anh đi vòng vòng trên con đường nhỏ trước cổng hai lần.
Vừa hay bắt gặp Mặc Thiên—mới về nhà chưa bao lâu, giờ lại đi ra.
Cô đội lệch mũ len, mặt lạnh tanh bước ra ngoài, chiếc túi nhỏ màu vàng bên hông vung vẩy còn cao hơn cả cánh tay.
Kiều Hạc nhướng mày.
Bọn họ nhà họ Cố, lại chọc giận con nhóc này rồi?
Anh bước đến, khóe môi mang theo ý cười: “Sao thế? Ai lại chọc giận đại sư Mặc Thiên của chúng ta rồi?”
Mặc Thiên liếc anh một cái, không trả lời mà ném ra một câu chẳng liên quan:
“Tôi đi bắt người.”
Dứt lời, cô phồng má, vung tay định đi tiếp.
Kiều Hạc bật cười, gọi cô lại: “Chờ đã, tôi lái xe đưa cô đi, không thì chậm quá, lỡ bọn họ chạy mất thì sao?”
Mặc Thiên nghe vậy, lập tức dừng chân, suy nghĩ hai giây.
“Vậy thì nhanh lên.”
“Được.”
Kiều Hạc nói xong, quay lại nhà họ Kiều.
Ba phút sau, lái ra một chiếc xe việt dã màu đen.
Mặc Thiên vừa lên xe, liền thấy người ngồi ghế lái là Kiều Hạc.
Cô kinh ngạc: “Anh biết lái xe? Vậy sao còn thuê tài xế? Nhiều tiền quá xài không hết à?”
Kiều Hạc nghe vậy, ngẩn người.
Con nhóc này lúc nào cũng có những câu hỏi vừa ngốc vừa kỳ lạ, khiến người ta không biết đáp thế nào.
Anh tùy tiện bịa một lý do: “Giúp Diệp Phi kiếm việc làm.”
Mặc Thiên nghi hoặc nhìn anh: “Thật không? Nhưng trông anh không giống người tốt bụng đến vậy.”
”…”
Kiều Hạc cạn lời, đành chuyên tâm lái xe.
Nói chuyện với con nhóc này—
Nhiều nhất ba câu.
Là cô có thể khiến chủ đề hoàn toàn bế tắc…
Đường xá ở Thượng Kinh đang sửa chữa nhiều nơi, Mặc Thiên hoàn toàn dựa vào cảm giác để chỉ đường.
Hệ quả là—
Toàn rẽ vào ngõ cụt.
Vịt Bay Lạc Bầy
Kiều Hạc lại không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Trái lại, Mặc Thiên vốn đã tức giận sẵn, giờ còn như đổ thêm dầu vào lửa.
Cô bé tức đến mức phồng má như một con cá nóc.
May mắn là, trước khi “cá nóc” nổ tung—
Họ đã đến nơi.
Kiều Hạc dừng xe.
Mặc Thiên “rầm” một tiếng đẩy cửa xe, cả người như một cây xương rồng đầy gai bước xuống.
Kiều Hạc thức thời ngậm miệng.
Tuyệt đối không chọc vào tiểu đại sư lúc này.
Lửa giận muốn trút lên ai thì trút, nhưng đừng trút lên anh.
Vì—anh quý mạng lắm.
Trước mặt họ là một căn biệt thự kiểu cũ, nhà hai tầng, tường vách xập xệ, loang lổ những vệt bẩn như nước đọng lâu ngày, trông như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Mặc Thiên chẳng buồn gõ cửa, trực tiếp đẩy cổng bước vào.
Kiều Hạc chậm rãi đi theo sau, phong thái như một ông lão ung dung đi dạo hóng gió, nhàn nhã vô cùng.
Mặc Thiên đi đến cửa biệt thự, thấy cửa bị khóa.
Lần này, cô chịu gõ cửa.
Nhưng là gõ đến mức muốn đập luôn cái cửa.
Tiếng đập cửa “rầm rầm” vang dội.
Rất nhanh bên trong vọng ra giọng đàn ông hùng hổ: “Ai đấy? Mẹ nó, biết gõ cửa đàng hoàng không hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-117-may-nguoi-bat-coc-ma-khong-danh-nguoi-sao.html.]
Mặc Thiên nghe vậy, đập cửa còn mạnh hơn.
Cánh cửa sắt cũ kỹ, bị cô đập đến mức gỉ sét rơi lả tả.
Kiều Hạc thấy thế, lập tức lùi về sau hai bước.
Tránh xa trung tâm bão, để khỏi bị văng m.á.u lên người.
Một lát sau, cánh cửa “xoẹt” một cái bị kéo mạnh ra: “Mẹ kiếp! Bảo đừng đập nữa mà mày còn—ưm!”
Gã đàn ông còn chưa chửi xong, đã bị Mặc Thiên dán một lá bùa cấm ngôn lên miệng.
Gã bị ánh mắt đầy sát khí của Mặc Thiên làm cho sững lại, phản ứng kịp thì lập tức quay đầu chạy vào trong nhà.
Mặc Thiên cũng bước theo vào.
Kiều Hạc nhìn bóng lưng cô, khẽ nhếch môi.
Đừng nhìn con nhóc này nhỏ bé.
Chứ khí thế không ai sánh bằng.
Hai chân sải ra, bước đi một cách cắt đứt tình thân.
Kiều Hạc không nhanh không chậm theo sau, chờ xem hôm nay Mặc tiên tiên sẽ trừng trị kẻ xui xẻo nào…
Hai người bước vào phòng khách.
Bên trong có bốn người.
Chính giữa còn bày một bàn mạt chược.
Gã đàn ông vừa bị dán bùa cấm ngôn, đang khoa chân múa tay với lão đại của gã.
Lão đại không hiểu, thẳng tay vả cho một cái.
“Mẹ kiếp, không có miệng à? Nói đi chứ!”
Gã bị cấm ngôn thấy Mặc Thiên bước vào, lập tức sợ hãi lùi lại, trốn ra sau lão đại.
Tay run rẩy chỉ về phía cô.
Lão đại nhìn theo.
Nhếch miệng cười nhạo: “Con nhãi này, thả mày đi, mày còn tự dâng xác tới cửa? Hôm nay để ông—”
Gã còn chưa dứt lời.
Chỉ thấy Mặc Thiên “bốp” một cái, dán một lá bùa lên trán gã.
Lão đại lập tức đờ ra, rồi “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Bắt đầu dập đầu lia lịa với Mặc Thiên.
Ba tên đàn em suýt nữa khóc luôn.
Đầu đại ca bọn họ dập đến tóe m.á.u rồi!
Con nhóc này sao không nói không rằng, vừa vào đã tung chiêu phủ đầu thế này…
Cả ba tên run rẩy nhìn Mặc Thiên, cô bước lên một bước, bọn chúng lập tức lùi một bước.
Đáng tiếc, không ai chạy thoát được.
Đã làm thì chịu.
Mặc Thiên “tặng” mỗi người một lá bùa.
Sau đó, ba tên lập tức copy paste lão đại, đồng loạt quỳ xuống, dập đầu liên tục.
Tiếng đầu bọn chúng nện xuống đất vang dội, khiến cả căn nhà cũ kỹ rung bần bật.
Đúng lúc này, Cố Hương Vi bất ngờ từ một căn phòng lao ra.
Trên mặt cô ta vẫn còn hằn rõ dấu bàn tay đàn ông.
Tay bị trói bằng dây thừng.
Vừa thấy Mặc Thiên, cô ta c.h.ế.t sững.
Mất vài giây mới hoàn hồn, lập tức oà khóc: “Chị! Chị đến cứu em rồi! Em biết ngay chị sẽ không bỏ mặc em mà!”
“Câm miệng.”
Mặc Thiên lạnh nhạt liếc cô ta một cái.
Sau đó nhìn xuống đám người đang dập đầu dưới đất, chất vấn: “Mấy người bắt cóc cô ta, định làm gì?”
Bốn gã đàn ông, đầu gật như gà mổ thóc.
Dập đầu xong thì len lén liếc nhau.
Cuối cùng, lão đại làm đại diện, không dám nói thật, chỉ muốn bịa chuyện đánh lừa Mặc Thiên.
“Bọn tao… bọn tao định tống tiền nhà họ Cố.”
Mặc Thiên nghe vậy, cười khẩy một tiếng đầy khinh bỉ.
“Mấy người muốn đập đầu nát bét thì cứ tiếp tục nói dối đi.”
Nói xong, cô ung dung kéo một cái ghế nhỏ đến, ngồi ngay trước mặt bọn chúng, lặng lẽ nhìn họ dập đầu.
Mặc Thiên từ bé đến lớn đều quen tọa thiền ngày đêm.
Kiên nhẫn có thừa.
Cô cứ thế ngồi đó, ung dung, chẳng lo bọn chúng không khai thật.
Bốn tên đàn ông dập đầu đến tóe máu, đập đến nỗi hoa mắt chóng mặt, nhìn Mặc Thiên mà thấy bóng cô chồng lên nhau.
Bọn chúng chịu không nổi nữa.
Tiền chưa thấy đâu, mạng đã sắp toi rồi!
“Ối giời ơi, tiểu tổ tông ơi, tha mạng!”
Bốn tên không dám mạnh miệng nữa, lập tức khai thật: “Là Bạch Huệ thuê bọn tôi bắt cóc cô Cố! Bọn tôi chỉ nhận tiền, không dám làm gì cô ấy đâu!”
Cố Hương Vi nghe vậy, nghiến răng tức giận.
Là con ngốc Bạch Huệ bày ra trò này.
Còn bắt cô ta ăn một bạt tai, nói như thế mới trông thật!
Kết quả không phải vẫn lộ tẩy đấy sao!
Cố Hương Vi tức đến nghiến răng.
Nhưng trên mặt vẫn giả vờ tủi thân, nước mắt giàn giụa.
Cô ta lập tức chạy đến bên Mặc Thiên, nũng nịu khóc lóc: “Chị! Em không biết là Bạch Huệ xúi bọn họ làm! Em coi cô ta là bạn, vậy mà cô ta lại muốn bắt cóc em!”
Vừa dứt lời.
Bốn tên đàn ông đồng loạt gật đầu, vừa gật vừa dập đầu lia lịa.
Mặc Thiên nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn mặt Cố Hương Vi.
Một lúc lâu sau, cô chậm rãi lên tiếng:
“Mấy người bắt cóc… mà không đánh người sao?”