Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 106: Họ Cố, đồ khốn nạn
Cập nhật lúc: 2025-03-24 16:14:19
Lượt xem: 44
Cứu hắn?
Mắt Mặc Thiên đảo một vòng.
Đột nhiên, nàng liếc sang Kiều Hạc.
Khóe môi nàng cong lên tinh quái, nói với Vu Tôn: “Ngươi giúp ta cứu người, ta có thể cứu ngươi. Nhưng chỉ bảo đảm sống thêm một năm, một năm sau c.h.ế.t hay sống, không liên quan đến ta.”
Nghe xong, Kiều Hạc cảm thấy đầu ngón tay đau nhói.
Ngay lập tức, hắn hiểu Mặc Thiên lại đang có ý đồ gì.
Hóa ra hắn lại biến thành “thuốc bổ” của nàng…
Cần lúc nào, lấy dùng lúc đó…
Nhưng lão già Vu Tôn lại chẳng hiểu gì, chỉ tưởng rằng Mặc Thiên có thể giải độc cho lão, nhưng không thể quyết định lão sống được bao lâu.
Lão lập tức đồng ý: “Được! Chỉ cần ngươi giải độc cho ta là được!”
Chỉ cần thoát khỏi chất độc này, dựa vào y thuật và vu thuật của lão, sống đến trăm tuổi chẳng thành vấn đề!
Thấy lão đồng ý, Mặc Thiên phất tay: “Vậy ngươi cứ về đồn cảnh sát ngồi tạm đi. Khi nào ta rảnh sẽ đến cứu. Giờ ta phải đi trả hồn.”
“?” Vu Tôn nghe vậy, mặt già xanh mét, cau chặt mày: “Ngươi muốn g.i.ế.c người sao? Cái thân xác kia vẫn chưa hủy hoại hoàn toàn, nếu ngươi trả nốt nửa hồn còn lại, hắn chắc chắn sẽ chết.”
Mặc Thiên liếc lão một cái: “Pháp thuật của ta tệ như ngươi chắc?”
Vu Tôn: “……”
Lão nghiến răng.
Nhịn.
Bây giờ có chuyện phải nhờ con nhóc thối này, nó nói gì, lão cũng phải nghe.
Đợi nó giải độc cho lão xong, lão nhất định phải về Vu Y Cốc mời cốc chủ ra mặt, thu thập nó!
Vu Tôn liếc hai hồn phách trôi lơ lửng trên không, hừ lạnh: “Nửa hồn còn lại, ta còn không biết thân xác của nó ở đâu, ngươi muốn tìm hắn, không có cửa đâu.”
Mặc Thiên hờ hững đáp: “Ngươi nghĩ ta là ngươi chắc?”
Vu Tôn nghe vậy, giật mình: “Ngươi biết à? Vậy sao còn tới đây xin Vu Hiền nói cho ngươi?”
“Ta có xin đâu.”
Mặc Thiên thản nhiên nhún vai: “Chẳng qua chưa đến lúc ta tự đi tìm. Nhàn rỗi quá, tiện ghé chơi với các ngươi thôi.”
Vu Tôn: “……”
Chơi???
Ai thèm chơi với con nhóc thối nhà ngươi!
Mạng cũng sắp bị chơi mất rồi đây này!
La Dương áp giải Vu Tôn đi.
Những người khác cũng trở về xe.
Cố Thiếu Đình ngồi ở ghế lái, chờ Mặc Thiên sắp xếp.
Giờ phút này, bọn họ không làm gì được, chỉ có thể nghe theo nàng…
Nhưng đợi mãi chẳng thấy nàng lên tiếng.
Cố Thiếu Đình nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy con nhóc dựa vào ghế phụ, nhắm mắt ngủ mất rồi…
Hắn bất lực thở dài.
Nói về vô tư vô lo,
Mặc Thiên đứng thứ hai, chắc chắn không ai dám nhận đứng nhất.
Tuy nhiên, hắn cũng không vội.
Nhưng hai người ngồi ghế sau thì không thể bình tĩnh nổi.
Diệp Phi sốt ruột ngả người lên trước, vỗ nhẹ vai Mặc Thiên: “Mặc Thiên đại sư, hồn của lão gia nhà ta chỉ có thể tồn tại trong 24 giờ. Bây giờ đã trôi qua ba tiếng rồi, chỉ còn 21 tiếng nữa thôi…”
Mặc Thiên mơ màng mở mắt, ngước nhìn trời.
“Chờ thêm ba mươi phút.”
Nói xong, nàng lại nhắm mắt, tiếp tục ngủ gật.
Diệp Phi còn định gọi nàng dậy.
Nhưng Kiều Hạc đã ngăn lại.
Hắn liếc mắt ra hiệu bảo Diệp Phi bình tĩnh.
Diệp Phi câm nín.
Trong lòng sốt ruột như lửa đốt, nhưng cũng chẳng làm được gì.
Chỉ có thể nhìn thấy hồn phách của lão gia nhà mình lơ lửng trong xe, cứ trôi trôi, lượn lượn…
Vừa thân thiết.
Lại vừa đáng sợ…
Nửa giờ sau.
Chẳng cần ai gọi, Mặc Thiên tự tỉnh dậy.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nàng ngồi thẳng dậy, tay nâng Bát Quái Bàn, nhàn nhạt nói: “Lái xe, đi về hướng Đông.”
Mọi sự chú ý lập tức dồn cả vào nàng.
Mọi người đều căng thẳng chờ xem động tĩnh.
Xe chạy vòng vèo.
Cuối cùng, lại quay về trước cổng nhà họ Cố…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-106-ho-co-do-khon-nan.html.]
Diệp Phi kinh ngạc tròn mắt.
“Đại sư Mặc Thiên, ngài buồn ngủ rồi, muốn về nhà ngủ sao?”
Giọng điệu của Diệp Phi ba phần nghi hoặc, bảy phần châm chọc, vết sẹo trên mặt hắn trông càng thêm dữ tợn.
Chờ suốt bốn mươi phút trước cửa trung tâm tắm hơi, chẳng lẽ chỉ để về nhà muộn hơn một chút???
Nhưng Mặc Thiên không nhận ra hàm ý trong lời hắn nói.
Ngược lại, Cố Thiếu Đình không vui.
Hắn quay đầu, lạnh lùng liếc Diệp Phi: “Không chờ được thì tự đi mà cứu.”
Nghe vậy, Diệp Phi lập tức siết chặt nắm đấm.
Thù mới hận cũ chất chồng như núi.
Hắn chỉ hận không thể đ.ấ.m một cú nát đầu đám người nhà họ Cố.
Nhưng Kiều Hạc khẽ lắc đầu ra hiệu cho hắn.
Sau đó, Kiều Hạc mỉm cười, hỏi Mặc Thiên: “Thiên Thiên đại sư, nửa hồn còn lại… ở nhà họ Cố sao?”
Mặc Thiên nâng Bát Quái Bàn, không trả lời.
Nàng chỉ giơ tay ra hiệu bảo tất cả im lặng: “Suỵt.”
Lúc này, kim giây trên màn hình điều khiển trung tâm trong xe di chuyển từng chút một.
11 giờ 59 phút đêm.
Mặc Thiên nhìn chằm chằm vào cổng chính nhà họ Cố, không nhúc nhích.
Kim giây tiếp tục dịch chuyển từng chút…
Cho đến đúng 12 giờ.
Mặc Thiên lập tức mở cửa xe bước xuống.
Lúc này, Diệp Phi mới nhận ra mình đã hiểu lầm Mặc Thiên.
Dù nàng điên điên khùng khùng…
Nhưng chuyện đã nói, nàng thực sự sẽ làm…
Mặc Thiên vừa xuống xe chưa được hai phút.
Cổng lớn nhà họ Cố mở ra, một chiếc Bentley màu đen từ từ chạy ra ngoài.
Đến cổng, xe dừng lại.
Rất nhanh, cửa xe bật mở, Cố Hoằng Thâm trong bộ vest chỉnh tề bước xuống.
Tóc hắn được chải gọn gàng, dù đã khuya nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như loài sói săn mồi trong rừng đêm.
Hắn liếc nhìn Mặc Thiên đang đứng ngẩn ra ở cổng, rồi lại nhìn Bát Quái Bàn trên tay nàng.
Chân mày hắn cau lại: “Nửa đêm không ngủ, ra đây phát điên?”
Mặc Thiên ngước lên, nhìn thẳng vào đại ca, chậm rãi hỏi: “Anh có quen một lão già nằm liệt giường đã nhiều năm không?”
Cố Hoằng Thâm: “……”
Lại nữa rồi.
Trước đây bảo tìm thầy dạy dỗ con nhóc này thành người bình thường.
Kết quả, không biết nó bận cái gì mà tìm mãi chẳng thấy bóng dáng đâu.
Giờ thì hay rồi, vừa gặp mặt, đã phát điên.
Cố Hoằng Thâm đưa tay sờ trán Mặc Thiên, không hề nóng, thậm chí còn hơi lạnh vì gió đêm.
Hắn gõ nhẹ vào đầu nàng, cảnh cáo: “Ngày mai không được đi đâu hết, anh đưa thầy đến dạy em.”
Mặc Thiên hất tay đại ca ra.
“Anh đừng lạc đề, trả lời câu hỏi của em.”
Cố Hoằng Thâm nhìn em gái mà bất lực.
Hệt như đang dỗ một đứa ngốc, hắn qua loa đáp: “Không quen.”
“Thật không?”
“Thật.”
Cố Hoằng Thâm lạnh mặt, không chút biểu cảm.
Dù đang đối phó với Mặc Thiên, ánh mắt hắn vẫn dõi về phía Cố Thiếu Đình đứng cạnh xe.
Hắn cau mày, giơ tay chỉ vào nhị đệ: “Nó điên, em cũng điên theo nó à?”
Cố Thiếu Đình: “……”
Anh nghĩ có thể quyết định con bé có điên hay không sao…
Nó không ép người ta phát điên đã là nể mặt lắm rồi…
Cố Hoằng Thâm lạnh lùng chỉnh lại chiếc mũ trên đầu Mặc Thiên, vốn bị nàng đội lệch lạc.
Ngón tay thon dài của hắn điểm nhẹ lên trán nàng: “Ngủ sớm đi, đừng thức khuya. Nhất là đừng qua lại với mấy kẻ linh tinh.”
Hắn liếc sang Kiều Hạc một cái đầy cảnh cáo.
Rất có phong thái của một ông bố vợ càng nhìn con rể tương lai càng thấy chướng mắt.
Anh em bọn họ đứng đây tranh luận về một lão già bệnh tật trên giường.
Cố Thiếu Đình và những người khác chỉ biết đứng cạnh xe quan sát, không dám xen vào.
Nhưng không ngờ…
Đột nhiên, một giọng chửi rủa cực kỳ yếu ớt vang lên.
“Họ Cố! Đồ khốn nạn!”