Ta Muốn Từ Hôn Phu Quân - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-11-08 22:06:32
Lượt xem: 33
Ngày cuối cùng trước khi qua biên ải, vẫn không thấy Tống Thế An tới.
Đi qua sơn cốc, qua một sơn động quanh co ẩn mật, một vùng đồng bằng liền hiện ra trước mặt họ, nhìn những con diều hâu bay trên cao, Tô Đường nắm c.h.ặ.t t.a.y Tuyên Tử. Qua lời nói chuyện của đám lão Ma, nàng biết bọn họ đã đến địa giới nước Diên, Tống Thế An muốn đến cứu bọn họ còn khó hơn lên trời.
Sau đó, bọn họ bị đưa đến một nông trang gần đó, chờ Bùi Thụy Hòa đến.
Đám lão Ma dùng mười sáu ngày để xuất cảnh, Bùi Thụy Hòa cũng vì muốn che giấu tai mắt người đời mà kéo dài thời gian, đến ngày thứ hai mươi hai mới đến cửa khẩu.
Nhìn Tống Thế An canh chừng ở biên ải, Bùi Thụy Hòa cười như gió xuân: “Ồ, Tống đại tướng quân à, xem ra ngươi thật sự không nỡ xa bản vương, đưa tiễn tới tận đây cơ à. Có điều, ngươi không cần vội vàng như thế, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng gặp lại thôi.”
Tống Thế An nheo mắt lại, trong mắt đầy sát khí. Đã bao nhiêu ngày trôi qua nhưng vẫn chưa phát hiện ra tung tích ba người Tô Đường! Ở cửa khẩu canh chừng nghiêm ngặt không thể lọt qua nổi, như vậy rốt cuộc họ đang ở đâu!
Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng nói: “Ta không ngại tiễn ngươi lên Tây thiên đâu!”
Mắt Bùi Thụy Hòa sáng rực lên: “Vậy cứ chờ xem rốt cuộc ai sẽ đi gặp Diêm vương trước! Ha ha ha ha!” nói xong, y ngửa đầu lên trời cười to rồi rời đi.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của y, Tống Thế An vô cùng căm ghét, nhấc cây cung trong tay lên, lắp tên, giương cung, kéo căng, rồi b.ắ.n ra!
Mũi tên kia lao vút đi như tia chớp, xé toạc cả không gian, rồi ‘đinh’ một tiếng, xẹt qua tai Bùi Thụy Hòa, cắm thẳng vào ván xe.
“Đừng vênh vênh váo váo!” Tống Thế An quát.
Bùi Thụy Hòa kinh hãi, cuống cuống quít quít, nghiêng nghiêng ngả ngả lao vội lên xe ngựa…
Sứ đoàn đưa Bùi Thụy Hòa vẫn còn hồn bay phách lạc thuận lợi đi qua cửa khẩu, càng lúc chạy càng xa dưới ánh chiều tà… Tống Thế An ngồi trên lưng ngựa, trong gió thu hiu quạnh, mặt hắn trầm như nước.
Bọn họ hẳn vẫn còn trong lãnh thổ nước Tụng! Nhất định họ đang tìm thời cơ để đưa nàng qua biên giới!
Vậy thì cứ tiếp tục canh chừng nghiêm ngặt đi!
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền tới từ sau lưng, Lưu Xuân ra sức thúc ngựa chạy tới.
“Tướng quân, có tin tức! Hồng Tam đi truy lùng ở thôn Miêu phát hiện trên cây có để lại ký hiệu, đi theo những ký hiệu đó, phát hiện ở hướng Bắc thôn Miêu, cứ cách một đoạn lại có một mảnh vải buộc trên cây, nơi đó không có người ở, vì vậy vô cùng khả nghi, có lẽ là phu nhân cố tình để lại ký hiệu!”
Tống Thế An nhìn kỹ mảnh vải trong tay, phân biệt với y phục thường có của Tô Đường. Vải màu vàng sáng, xiêm y của Tô Đường hình như chưa từng có màu này, nếu vậy…
Chợt nghĩ tới điều gì đó, hắn ngẩng đầu run giọng nói: “Là bọn họ! Mau đưa ta đi!”
Tô Đường không mặc màu này, nhưng Hoàng thượng mặc!!!
Có điều, Hoàng thượng cải trang vi hành, chắc chắn sẽ không mặc y phục màu đó, vậy miếng vải màu vàng sáng này ở đâu ra? Trong nông trang, tiểu Hoàng đế vô cùng lãnh đạm, đối mặt với sói trắng, xi xi xong, sau đó ôm váy quay về nhà.
“Trước kia ta luôn thắc mắc vì sao người ta cứ phải mặc quần lót, hôm nay mới phát hiện, không mặc quần lót ở bên dưới nó trống vắng đến mức nào. Gió thổi một cái là lạnh! Hu hu, long khố của trẫm ơi!!!” Tiểu Hoàng đế ngồi ở mép giường oán hận nói.
Tuyên Tử không nói gì, liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục lo lắng nhìn về phía Tô Đường đang nằm trên giường.
Tô Đường ốm, lúc trước sầu lo như vậy, lại trải qua cả quãng đường vừa rồi đầy lo lắng sợ hãi, cuối cùng khi nàng vừa tới nông trang, sắp xếp xong xuôi liền gục ngã.
Bây giờ nàng đang ngủ, nhưng trong mơ vẫn còn suy nghĩ cách chạy trốn.
Tiểu Hoàng đế chống cằm nhìn nàng một lát, chợt ngửi thấy mùi thịt, hai mắt sáng lên, đứng dậy nói: “Hình như sắp ăn cơm rồi, ta đi lấy đồ ăn!”
Nói rồi hắn bê cái bát to đi ra ngoài.
Đám lão Ma đang canh chừng ngoài cửa nấu canh thịt, ánh mắt thường đảo Đông đảo Tây — hôm nay hẳn sẽ không bị cái ả Thúy Hoa kia phát hiện đâu nhỉ?!
Suy nghĩ này còn chưa biến mất, cửa sổ đã bị đẩy ra, một cái đầu ló vào: “Lão Ma, ăn cơm à?!”
Đám lão Ma nhìn thấy hắn mà như thấy quỷ: “Sao ngươi lại ra đây?”
Tiểu Hoàng đế vụng vụng về về bước vào, nén giận nói: “Các ngươi đúng thật là, ăn cơm cũng không gọi ta! Làm người phải có phúc đức chứ!”
“Không phải bọn họ đã đưa cơm cho các ngươi rồi sao? Vì sao ngươi còn cứ muốn chạy ra tranh ăn với chúng ta!” Lão Ma nói.
Tiểu Hoàng đế nói rất thật thà: “Vì mấy thứ họ đưa không ăn được!”
Chính xác, vì khi tiểu vương gia hạ lệnh có nói, bắt được cũng không được ngược đãi nhưng không đối xử tử tế, vì vậy, tuy họ không đánh chửi, nhưng cũng không chú ý nhiều. Lúc đi đường, bọn họ ăn gì thì cũng cho họ ăn cái đó, nhưng tới nông trang, bọn họ ăn thịt cá cũng chỉ cho họ cơm lạnh canh nguội mà thôi.
Nhưng vấn đề là, vì sao mỗi lần bọn họ chuẩn bị ăn, Thúy Hoa này đều tới trước tiên?! Hơn nữa, còn luôn tới vào lúc đồ ăn vừa chín tới?!
Nắm bắt thời gian chính xác vô cùng!!!
Ban đầu bọn họ còn ngăn cản, nhưng Thúy Hoa này thật sự rất bám người! Nếu không cho ‘ả’, ‘ả’ sẽ ngồi bên cạnh nói nửa ngày! Đến lần sau ăn uống, nhất định ‘ả’ sẽ chạy tới nữa!
Đám lão Ma đều là hảo hán, không muốn tranh đấu với một ả ngốc, nên cũng cho ả một bát rồi đuổi đi! Luôn nhấn mạnh rằng: Chỉ cho một bát thôi đấy!
Cũng không biết vì sao mà bát của ả ngốc này càng ngày càng to, cuối cùng là lấy đến hơn nửa nồi mới đầy bát! Vì vậy, bên này không ngừng múc vào bát, bên kia lại không ngừng múc lại vào nồi, y như đánh nhau vậy!
Mà khi tiểu Hoàng đế lại ôm một bát thịt đầy ặp nhanh chân chạy ra, sói trắng đã đi từ trong rừng cây ra ngoài.
Vừa nhìn thấy nó, tiểu Hoàng đế lấy mấy miếng thịt, xương to ném cho nó, nói: “Tiểu Bạch, bao giờ thì ngươi đổi cho ta một cái bát to hơn?”
Mấy ngày nay tiếp xúc, tiểu Hoàng đế đã phát hiện đây là con sói rất thông minh. Lần trước hắn chỉ vô tình nói là muốn có cái bát to hơn một chút, nó đã đi về rồi mang đến cho mình rồi. Tiểu Hoàng đế cảm thấy vô cùng vui sướng, liền gọi nó thân mật như hay gọi những người khác — tiểu Bạch!
Tiểu Tống, Tiểu Lý, Tiểu Bạch v.v… cũng đều giống nhau!
Mà hiện giờ, tiểu Hoàng đế đã bắt đầu suy nghĩ viển vông, lập kế hoạch nhờ sói trắng tìm ra đường chạy trốn!
Tỷ tỷ đã gục ngã, trọng trách chạy trốn cứ giao cho trẫm đi! A ha ha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-muon-tu-hon-phu-quan/chuong-74.html.]
“À ú à ú graooo!” Sói trắng ở bên kia gào khóc bất mãn — Đại Bạch, Đại Bạch, ta là Đại Bạch!!!
Tiểu Hoàng đế không hiểu sói nói gì, ôm bát to quay về phòng, có điều, nhìn thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một người, hắn ngẩn ra!
Hả? Sao lão Bùi lại ở đây?!
Hắn vốn định bước tới chào hỏi, nhưng vừa há miệng chợt ý thức được, vội chuyển lời: “Ngươi muốn ăn thịt à?”
Thấy tiểu Hoàng đế quay lại, Tô Đường kinh hãi. Bùi Thụy Hòa xuất hiện bất ngờ, vừa rồi nàng còn thầm thấy may mắn vì tiểu Hoàng đế ra ngoài, không ngờ hắn quay về nhanh như vậy!
Bùi Thụy Hòa có nhận ra hắn không?!
Bùi Thụy Hòa nhìn tiểu nha hoàn tóc tai rối bù, y phục bẩn thỉu, trước vạt áo còn dính đầy mỡ, khẽ nhíu mày — nhìn có vẻ quen quen!
Thấy y phản ứng như vậy, tim Tô Đường như muốn nhảy ra ngoài!
Chờ đến khi Bùi Thụy Hòa cúi đầu nhìn thấy trong lòng ‘ả’ ôm một bát thịt đầy, bụng quặn lên, lại muốn nôn ra. Y vội quay đầu, chán ghét nói: “Đôi mắt rất to, nhưng to mà không có thần y như kẻ ngốc! Quả nhiên là một kẻ ngốc!”
Mỗi lần Bùi Thụy Hòa vào triều, tiểu Hoàng đế đều ngồi rất cao, rất xa, trước mặt còn đặt một bức màn, vì vậy Bùi Thụy Hòa chưa từng nhìn thấy long nhan. Mà lần duy nhất y có cơ hội nhìn thấy, thì y lại vì ‘dỗi’ mà cử phó sứ đi thay.
Lần này y sai người bắt Tô Đường cũng là chuyện bí mật, vì vậy, sau khi về nước, y né tránh sứ đoàn, chỉ dẫn theo vài tùy tùng, vội vàng chạy tới nông trang!
Thật bất hạnh, trong mấy tùy tùng này không có phó sứ!
Haizzz, là tự y tạo nghiệt thôi!
Tô Đường nghe y nói thế, tim cũng buông lỏng ra!
Vì thế, nàng lại lạnh lùng hỏi: “Tiểu vương gia, ngài muốn bắt ta làm gì?”
Bùi Thụy Hòa thấy nàng giận dữ, liền nở nụ cười: “Làm gì à? Ha ha, đương nhiên là báo thù! Thù mới hận cũ, chúng ta tính toán cả thể đi!”
Trên chiến trường bị đánh bại nhiều lần, ở nước Tụng lại nhiều lần bị hạ nhục, những món nợ này, tính hết một lượt đi!
Thấy ánh mắt y đầy vẻ điên cuồng, Tô Đường mím môi không đáp.
Bùi Thụy Hòa nói tiếp: “Hừ, bản vương đã sai người thông báo cho Tống Thế An, nếu muốn cứu người thì đơn thương độc mã tới đây! Ha ha, ta rất muốn chờ xem hắn có dám hay không! Một cô vợ, một cậu con trai, hừ, không phải là rất nặng tình nặng nghĩa sao? Bản vương sẽ tác thành cho các người!”
Dự cảm xấu trong lòng được chứng thực, Tô Đường cảm thấy tay chân mình lạnh đi.
Đột nhiên Bùi Thụy Hòa phát hiện có gì đó kỳ lạ, nói: “Sao sắc mặt ngươi xấu thế!”
“Ngươi còn trông chờ ta có thể dành cho ngươi sắc mặt tốt sao?” Tô Đường chế giễu. Tuy hiện giờ cơ thể nàng vô cùng khó chịu, hơn nữa đầu váng vất, mắt hoa lên, nhưng nàng không thể yếu thế trước mặt y. Chẳng qua vừa rồi cố gắng rời giường đã rất hao tổn khí lực, nên dù cố chống chọi cũng không thể giấu được vẻ mệt mỏi, mất sức.
“Ngươi ốm à?” Bùi Thụy Hòa nhíu mày nói.
Tô Đường không đáp.
ìn sắc mặt lo lắng của Tuyên Tử, Bùi Thụy Hòa cười: “Sao lại ốm thế? Lỡ mà xảy ra chuyện gì, thì bản vương biết nói năng với Tống tướng quân thế nào đây? Người đâu, gọi Chu Nhân tới đây!”
Nếu ốm c.h.ế.t rồi, y biết lấy gì ra mà uy h.i.ế.p Tống Thế An!
Chu Nhân là đại phu chuyên dụng của Bùi Thụy Hòa, vì vết thương trên đầu y còn chưa khỏi hẳn nên cũng thường đưa đi cùng.
Sau khi khám bệnh xong, sắc mặt Chu Nhân vô cùng kỳ dị, đến khi lão ghé tai nói nhỏ với Bùi Thụy Hòa mấy câu, sắc mặt Bùi Thụy Hòa cũng trở nên kỳ dị theo, có điều, y lại nhanh chóng cười thành tiếng!
“Ha ha ha! Tống phu nhân, ngươi lợi hại thật! Sợ ta uy h.i.ế.p phu quân của ngươi, lại dám giấu diếm chuyện mang thai!”
Y vừa nói vậy, Tô Đường chợt ngẩng đầu, mắt đầy vẻ kinh ngạc! Tuyên Tử cũng há hốc miệng, dáng vẻ như khó có thể tin được. Mà mặt tiểu Hoàng đế lại đầy vẻ vui sướng — rốt cuộc tiểu Tống cũng tạo được ra tiểu tiểu Tống rồi, a ha ha, sau này hắn sẽ không bao giờ ép trẫm chiến tranh nữa!
À không phải, chờ lần này trẫm quay về, nhất định sẽ đập nồi đập sắt đập bát cơm cho ra bạc để tiểu Tống đánh giặc thì thôi! Hừ, dám bắt cóc trẫm!
“Đúng là trời cũng giúp ta! Tống Thế An à Tống Thế An, ngươi nhẫn tâm nhìn con của mình c.h.ế.t từ trong bụng mẹ sao?! Người đâu, đi truyền tin báo cho Tống đại tướng quân của chúng ta biết tin vui này đi! Ha ha ha!”
…
Bùi Thụy Hòa rời đi, cả phòng đều yên tĩnh.
Tô Đường xoa bụng mình, một lúc lâu sau cũng không nói được lời nào.
Ta có thai? Có mặt lạnh nhỏ? Đúng rồi, đã hơn một tháng không thấy nguyệt sự…
Vốn là chuyện đáng mừng, nhưng Tô Đường lại không cảm thấy cao hứng chút nào, lòng nàng nặng trĩu, vì đứa bé tới rất không đúng lúc.
Một bàn tay nhỏ cũng nhẹ nhàng xoa bụng nàng. Tuyên Tử ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ vui sướng: “Mẫu thân, con có tiểu đệ đệ sao?”
Tô Đường ngạc nhiên một chút, rồi khẽ gật đầu.
Tuyên Tử cảm thấy rất kỳ diệu, cẩn thận xoa nhẹ.
Tiểu Hoàng đế nhìn cũng ngứa tay: “Ta sờ được không?”
Tuyên Tử nhìn bàn tay bóng nhẫy của hắn, kiên quyết lắc đầu: “Ngài bẩn lắm! Ngài sờ vào sẽ làm tiểu đệ đệ của ta bẩn mất!”
“Vậy ta đi rửa tay! À, hai người ăn trước đi! Nhân lúc còn nóng thì ăn luôn đi! Bây giờ còn có đứa bé nữa, tỷ tỷ, tỷ phải ăn nhiều một chút!” nói rồi hắn chạy vụt ra ngoài.
“Mẫu thân, người ăn đi!” Tuyên Tử nói.
Thịt trong bát vẫn còn đang bốc hơi, Tô Đường vốn không muốn ăn, nhưng nghĩ một chút, nàng lại ăn một miếng to!
“Tuyên Tử, chúng ta phải ăn no, rồi chạy trốn!”