Ta Muốn Từ Hôn Phu Quân - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-11-08 18:33:29
Lượt xem: 40
Tô Đường và tiểu Mạc vừa đi vừa trò chuyện, cả quãng đường cũng không dài lắm. Đến khi Tô Đường tới ngã ba đường Đông kia, nhìn ngựa xe qua lại tấp nập, dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, thực ra sự kinh ngạc trong mắt nàng vẫn khó mà giấu được.
Tô Đường thầm nhẩm tính trong lòng, nhiều người thế này, chỉ cần mỗi người mua một hộp điểm tâm, dù mỗi hộp chỉ khoảng mười văn tiền thì nàng cũng kiếm bộn rồi!
Chờ đến lúc nhìn thấy cửa tiệm mà tiểu Mạc nói, Tô Đường lại quay lại tặng cho hắn một ánh mắt đầy tán thưởng, đương nhiên, khi quay lại, nàng vẫn ra dáng trầm tĩnh già dặn, lại tỏ vẻ không mấy bận tâm.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, mặt tròn mắt nhỏ, còn có hai chòm râu bé tí, trên ngón tay tròn xoe kia là chiếc nhẫn vàng to bản, lúc cười còn lộ ra một chiếc răng vàng.
Tô Đường khiếp đảm, không thể nào có cảm tình nổi với khuôn mặt này.
Sau khi tiểu Mạc giới thiệu, ông chủ Mục liền cười hi hí, đưa tay ra định nắm lấy tay nàng, khóe miệng Tô Đường co rút, vội cầm chén trà trên bàn lên, biết nó còn đang nóng vẫn cố mà uống hai hớp, nuốt thẳng xuống bụng khen: “Trà ngon, trà ngon.”
Vì đã nghe tiểu Mạc tả qua, nên Tô Đường khá hài lòng với cửa tiệm này, thấy ông chủ nhất quyết không chịu hạ giá, nàng liền thanh toán luôn ba mươi lượng đặt cọc, coi như đồng ý thuê, chờ ngày mai gặp lại, ông chủ Mục thảo sẵn khế ước thì sẽ ký kết rồi giao tiền toàn bộ.
Tất cả mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái khiến tâm trạng Tô Đường rất tốt, nhìn tiểu Mạc gầy hẳn đi, nàng lại thương tiếc, kéo hắn vào một tiểu điếm, gọi một bàn thức ăn cơm gà cá thịt ra.
“Công tử, đừng lãng phí như thế. Lát nữa về đệ mua chút đồ ăn và bánh bao là được mà.” Tiểu Mạc ngăn lại.
Tô Đường trừng mắt: “Ăn vào bụng sao lại nói là lãng phí!”
“Nhưng cũng không cần phải gọi nhiều thế mà ạ!”
“Không sao, ăn không hết thì gói mang về!”
Nhìn tấm biển “Chỉ ăn tại quán, không cho mang về” treo ở cửa, tiểu Mặc lặng lẽ bắt đầu ăn.
Hai người đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên ở trên lầu vang lên những tiếng động ầm ĩ, sau đó “rầm” một tiếng, có thứ gì đó rơi từ trên trời xuống, vừa vặn rớt trúng bàn Tô Đường. Đồ đạc trên bàn bị phá hủy trong chớp mắt, bát đĩa đều vỡ tan tành, tất cả đều hất hết vào người Tô Đường!
Khách khứa xung quanh đều hoảng hốt, vì thứ rơi xuống bàn kia, là một con người!
Người kia ngã từ lầu hai xuống, nhưng hoàn toàn không bị thương tích gì, bật người ngồi dậy rồi quay đầu chạy ra cửa! Ngay lúc y lao ra cửa tiệm, lại có bốn năm người đàn ông khác nhanh chóng chạy từ trên lầu xuống đuổi theo.
Tất cả mọi việc diễn ra dường như chỉ trong một chớp mắt.
Chờ đến khi những người đó chạy mất không còn thấy bóng dáng đâu, Tô Đường vẫn còn đang ngồi ngẩn ra trên ghế, tay cầm đũa, trên đũa vẫn còn đang kẹp một miếng thịt — rốt cuộc là có chuyện gì vừa xảy ra? “Công tử!” Thấy Tô Đường trợn mắt há hốc mồm, tiểu Mạc tưởng nàng sợ đến choáng váng, vội vàng kêu lên đầy lo lắng.
Tô Đường tỉnh người lại, nhướng mày nhìn, lại nhét miếng thịt vào miệng, nuốt xuống rồi nói: “Tiểu Mạc, đời người ở nơi nào cũng có những chuyện kỳ lạ nhỉ!”
“…” Đến lượt tiểu Mạc ngây người.
Chỉ trong giây lát, tiếng gầm giận dữ vang lên: “Có ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra không? Ai đền xiêm y cho ta? Ai đền tiền đồ ăn cho ta?!!!”
“Ta đền!”
Tô Đường vẫn còn đang giận dữ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất dễ nghe vang lên bên tai, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy ngay một người đàn ông tuấn tú mặc y phục màu ánh trăng đang dựa vào lan can tủm tỉm cười nhìn nàng.
Tô Đường nhìn đến ngẩn cả người.
Một đoạn lụa gấm buộc tóc lên cao, quả nhiên rất phóng khoáng, tiêu dao, đôi mắt đầy sinh khí, cười rộ lên thực sự sống động như một làn sóng.
Khi nàng còn đang cảm nhận cơn sóng lòng dâng trào, người kia đã nhanh nhẹn đi tới trước mặt, nhưng hắn đang định nói chuyện, ông chủ tiệm đã chạy tới, mặt đầy vẻ cầu xin:
“Tôi nói này, tiểu Triển đại nhân à, tháng này là lần thứ ba rồi đấy. Ngài bắt tội phạm thì cứ bắt, nhưng có thể đổi chỗ khác không? Tiệm nhỏ này của tôi buôn bán cũng không gánh nổi chi phí đập phá của ngài đâu!”
Triển Dịch Chi mở quạt ra “soạt” một cái, cười tươi nói: “Ông chủ Vương, ông xem những gì ông nói kìa. Ta đã nói với ông rồi, tất cả mọi tổn hại về vật chất, ông cứ liệt kê lại, ra cái giá rồi báo lên Đại Lý tự, chẳng lẽ họ không đền bù cho ông sao?”
“Báo thì báo vậy, nhưng những ảnh hưởng này thì không tốt chút nào. Ngài xem, khách khứa của tôi đều bị kinh sợ, sau này ai dám đến nữa chứ!”
Triển Dịch Chi gập quạt lại, khẽ lắc đầu: “Không được không được, không nói như thế được. Ông chủ Vương, việc giác ngộ tư tưởng của ông còn chưa cao đâu, nếu nói về tầm bao quát, ta vì sự hưng thịnh phồn vinh của nước Đại Tụng ta, nói cụ thể hơn, thì ta vì muốn dân chúng được an cư lạc nghiệp mới thế. Ông xem, ta vất vả vậy cơ mà. Ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi đuổi bắt tội phạm, ta thoải mái lắm sao? Còn ông, là một người dân nước Tụng, là một nhân sĩ kinh thành, chẳng lẽ không hề nghĩ đến việc gánh vác một chút trách nhiệm hay sao? Ông thử nghĩ mà xem, bắt một tội phạm tốt hơn, hay là phá hỏng một cái bàn của ông thì tốt hơn? Người xưa đã có câu, vì nước vì dân, quên thân phục vụ, ta còn chưa yêu cầu ông phải cống hiến hy sinh gì mà mặt ông đã như đưa đám rồi…”
Hay lắm, nói một hồi xong, ông chủ Vương lại thành người ích kỷ hẹp hòi không biết yêu nước thương dân. Lão vô cùng hậm hực nhưng lại không thể làm gì, đành ôm bộ mặt đưa đám đó quay đi.
Sau một hồi ồn ào, Tô Đường coi như cũng hiểu ra, vị tiểu Triển đại nhân này là người của Đại Lý tự. Nhưng không phải Đại Lý tự đều thẩm tra án tử sao? Sao lại chạy ra ngoài bắt trộm? Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống bộ khoái.
Ngay khi Tô Đường còn đang nghi hoặc, Triển Dịch Chi đã xòe quạt, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Nhìn nét mặt của vị huynh đài này, có lẽ trong bụng cảm thấy rất nhiều chuyện khó hiểu, nhưng cũng không sao, Triển mỗ biết gì sẽ nói đó, tuyệt đối không giấu diếm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-muon-tu-hon-phu-quan/chuong-16.html.]
“Huynh là quan gì?” Huynh đã cho ta hỏi, thì ta cứ hỏi thôi!
“Triển mỗ là Dịch Chi, Trung thiếu khanh trong Đại Lý tự!”
Trung thiếu khanh à? Không phải chỉ có Tả, Hữu thiếu khanh thôi sao? Tô Đường quan sát hắn từ trên xuống dưới, lại hỏi: “Quan mấy phẩm?”
“À, khoảng thất phẩm!” Hỏi trực tiếp thế!
Tô Đường khẽ gật đầu, thất phẩm thì coi như chức quan cũng nhỏ hơn cái mặt lạnh kia, trong lòng nàng bớt sợ hãi, mặt cũng tự nhiên hơn: “Huynh đã là thiếu khanh, không phải là nên ở trong Đại Lý tự xem xét án từ hay sao? Sao lại chạy ra ngoài bắt trộm?”
Triển Dịch Chi cười rất ung dung: “Tục ngữ nói rất đúng, không trâu bắt chó đi cày, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Tục ngữ còn nói, no cơm ấm cật, rỗi việc ấy mà!”
“Phụt —.” Tô Đường không kìm được liền bật cười.
Triển Dịch Chi chẳng hề cảm thấy có gì không ổn, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Tô Đường, lại nói: “Ôi chao, làm hỏng hết y phục của huynh đài, lại hỏng cả một bàn thức ăn ngon của chủ quán rồi. Hay thế này đi, huynh theo ta về Đại Lý tự, ta lấy bạc đền cho huynh.” — ừ, còn phải bù tiền công quỹ nữa chứ.
Tô Đường vội lắc đầu: “Không được, ở nhà ta còn có việc, phải về sớm cho kịp thời gian.”
“Nếu đã vậy, Triển mỗ cũng không dài dòng nữa, hôm nào huynh đài rảnh rỗi, cứ đến Đại Lý tự ta bắt đền. Nếu đúng lúc Triển mỗ ở đó, nhất định sẽ pha ấm trà ngon mời huynh đài.” Hắn dừng lại một chút, lại cười đùa: “Tất nhiên là, huynh cũng đừng hy vọng ở trong Đại Lý tự có thứ trà gì ngon lành.”
Tô Đường buồn cười, ngay thẳng như người này mà chỉ là quan thất phẩm, trong triều đúng là nơi ngọa hổ tàng long! Nàng cũng không nói thêm nữa, ôm quyền cáo từ.
Tiểu Mạc lại đưa Tô Đường về dưới gốc cây cổ thụ bên ngoài tường bao phủ Tướng quân kia. Tô Đường dặn dò thêm vài câu rồi quay về.
Đi hết con đường nhỏ, thấy bốn phía yên ắng, nàng mừng thầm trong lòng, chân cũng bước nhanh hơn về phía viện Hòa Hi, ai ngờ, vừa đi tới chỗ núi giả ở Tây Uyển, chợt nhìn thấy vài người đang bước trên đường mòn cạnh núi giả đến. Tô Đường hốt hoảng vội nấp vào khe hở giữa hai tảng đá lớn ở đám hòn non bộ bên cạnh.
A! Kẹt rồi!
Không phải nàng đã bó n.g.ự.c phẳng lì rồi hay sao?!
Đám người kia tổng cộng có tám người, đều là nữ cả! Từ cách ăn mặc đến vị trí là biết ngay, đám người này có bốn chủ nhân, bốn nha hoàn! Lại xét về vị trí họ xuất hiện, thì chắc hẳn đây chính là bốn mỹ nhân Tây Uyển trong truyền thuyết!
Tô Đường nhìn xuyên qua khe hở, lặng lẽ suy đoán.
Vậy vị Như Ý cô nương trong truyền thuyết là vị nào?
Vị mặc váy xanh, lông mày lá liễu, eo nhỏ kia chắc không phải rồi, khuôn mặt quá lãnh đạm, ánh mắt lại quá mơ màng, không có vẻ gì là một người lợi hại. Vị cao cao mặc váy tím bên cạnh có vẻ mặt thiếu kiên nhẫn đó chắc cũng không phải, vui hờn buồn giận đều lộ ra ngoài mặt, không giống người có thủ đoạn. Vị muội muội mặc váy hồng này cũng có khả năng, à, không phải, Như Ý cô nương sinh ra ở Giang Nam, chắc không cao như thế được. Nếu vậy, chỉ còn lại vì cô nương dung mạo dáng người đều đẹp mặc váy trắng bay phấp phới kia thôi… Rảnh rang đi mặc váy trắng làm gì thế? Giặt khó lắm đấy!
Lúc này, bốn người đã đi tới gần, tình cờ thế nào lại ngồi xuống ngay giàn hoa bên cạnh chỗ nàng. Tô Đường muốn hộc máu, cho xin đi, các người cứ ép ta làm bức tường có tai là sao hả!!!
“Như Ý tỷ tỷ, chúng ta thật sự không cần phải tới thỉnh an phu nhân sao?” Cô nương áo tím nói với cô nương áo trắng.
Tô Đường thầm bật ngón tay cái lên với mình — suy đoán quá chuẩn!
Như Ý dựa người vào, dịu dàng nói: “Phu nhân nào, thỉnh an cái gì chứ? Đã nói là thân thể chúng ta không khỏe, ta không tin nàng dám làm gì chúng ta! Như Thi này, chẳng lẽ muội vội vàng muốn đi nịnh bợ nàng như vậy cơ à?”
Như Thi áo tím vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên không phải rồi! Dù gì chúng ta cũng từ trong cung ra, thân phận không thể coi như người thường được. Hơn nữa, muội còn nghe nói, tối hôm qua tướng quân ngủ ở thư phòng. Có lẽ cũng chẳng thích nàng đâu, muội nịnh bợ nàng thì có ích lợi gì chứ?”
Như Ý giễu cợt: “Dáng người thô lỗ như thế mà được để mắt đã buồn cười rồi, sao có thể được sủng ái nữa chứ?”
Cát Tường áo hồng hùa theo: “Đúng thế, chẳng qua chỉ là một đứa con gái gia đình tiểu thương, dáng dấp không thể so với chúng ta được, ăn mặc cũng rất tằn tiện, nghe nói, kiểu dáng y phục của nàng ta đều là kiểu của năm trước, vải vóc cũng không phải hàng cao cấp gì, còn nữa, ha ha, muội nghe nói, tay nàng đeo một chiếc lắc vàng vừa tầm thường lại vừa nhỏ nữa…”
Tô Đường chớp mắt, keo kiệt á? Tầm thường lắm à? Nhìn y phục lụa là gấm vóc trên người bốn người kia, lại nhớ đến bộ áo cưới tinh tế đó… Thôi được, từ trước đến giờ nàng vẫn không mấy để ý đến y phục, mặc sao cho thoải mái, tiện dụng là được rồi — nàng luôn bận rộn kiếm tiền, làm gì rảnh rỗi mà lo chuyện ăn mặc chứ!
Có điều, nhớ đến các mục trong quyển sổ chi tiêt, Tô Đường hơi buồn cười. Hiện giờ bốn vị chủ nhân này ăn mặc xinh đẹp thướt tha như vậy, không phải đều là bạc của phủ tướng quân chi ra hay sao?!
Mỗi tháng đều phải chi đến mấy chục lượng bạc, nếu không phải là vi cá tổ yến, thì lại là trang sức, phấn thơm, xiêm y phải có thợ giỏi làm, rõ ràng là đám phụ nữ phá gia! Lúc nàng xem mấy khoản mục này, còn thầm xót thịt thay mặt lạnh, túi đã cạn kiệt như vậy còn phải nuôi bốn con mọt gạo, thật đáng thương. Đương nhiên, nàng xót thịt, chứ không xót lòng, dù sao đây cũng là bạc của mặt lạnh, chẳng liên quan gì tới nàng, nếu bốn vị chủ nhân này dùng bạc nàng vất vả kiếm ra, nàng mới có thể tức hộc m.á.u được!
Bên kia vừa phê phán châm chọc Tô Đường từ trên xuống dưới xong, lại bắt đầu nhắc đến người nhà của nàng.
Như Ý nói: “Các muội không biết đúng không, nàng có một nhị tỷ, là cái người dám bỏ trốn cùng tiên sinh dạy học đấy, bây giờ còn chưa quay về nhà đâu. Đúng là hỏng hết cả gia phong, không biết liêm sỉ. Tỷ tỷ đã vậy rồi, muội muội như nàng ta thì có thể tốt được đến đâu chứ?”
Nếu như vừa rồi Tô Đường vẫn còn không thèm để ý đến mấy lời đơm đặt của các nàng, thì hiện giờ nghe nói như vậy, nàng thực sự tức đến trào máu!
Này, mắng chửi người khác đừng có lôi cả người nhà người ta vào chứ! Đây không đơn thuần là đặt điều nữa, mà là chửi thẳng vào mặt người ta rồi còn gì!
Tô Đường cử động, định đi ra, thì bỗng một câu nói vừa vặn vang lên ngăn động tác của nàng lại!