Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 98
Cập nhật lúc: 2025-08-16 09:40:31
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Khê hiệu cho Chiết Chiêm đừng manh động, cô thẳng dậy, nghiêm túc hỏi ông chủ Vương: “Ông thấy nó ở ạ?”
“Trong tay một nhà sưu tầm. cũng chỉ thôi, cụ thể đúng thì để cô tự đến xem ” Nói , ông chủ Vương lấy một tấm thiệp mời đưa cho Giang Khê. “Hai ngày nữa một buổi giao lưu văn vật, lẽ cô sẽ thấy thứ cần ”
Ông ngừng một chút tiếp: “Đây là buổi giao lưu dành riêng cho trong nghề chúng , mấy chủ tiệm nhỏ bình thường cơ hội tham gia . Tấm thiệp là xin giúp cô đấy, đến lúc đó chúng thể cùng ”
“Tốt quá , cháu cảm ơn ông ” Dù ông chủ Vương mục đích gì, nhưng thiệp mời là chuyện , Giang Khê liền cảm ơn nhận lấy.
“Lần giúp gì, cứ thấy áy náy mãi. Sau vẫn luôn để tâm chuyện đó, hơn nữa với sư phụ cô cũng là bạn bè quen , giúp cô là chuyện nên ” Ông chủ Vương dáng một bậc trưởng bối hiền từ, quan tâm chăm sóc Giang Khê khiến cô chút ngại ngùng.
“Đừng khách sáo, việc gì cứ đến tìm , giúp nhất định sẽ giúp ” Ông chủ Vương sang ông Lý và những khác đang lựa đồ cổ, sang với Giang Khê: “Hay cháu cũng lựa thử một món xem? Vương thúc tặng cháu một món nhé?”
“Dạ thôi ạ, cháu cảm ơn Vương thúc ” Giang Khê khéo léo từ chối lời mời của ông. Đợi đến lúc Lý Thu Bạch chọn xong đồ cổ và đang mặc cả với ông chủ Vương, cô liền viện cớ chuồn ngoài.
Vừa đến cửa, cô thấy A Tửu đang lượm một cái bao tải ven đường hùng hổ . Giang Khê vội túm cổ áo nhóc : “Em gì đấy?”
A Tửu hăm hở, chiều chỉ lao vơ vét ngay lập tức: “Lão béo đó bảo chúng cứ chọn đồ cổ tự nhiên mà ”
“Đó là xã giao thôi, thật , mua gì cũng trả tiền ” Giang Khê xách cổ áo A Tửu kéo ngược , tiện tay ném cái bao tải , bảo nhóc và Bát Bảo ngoài chơi.
A Tửu bĩu môi chê bai, quên ông chủ Vương một câu: “Thế thì ông chẳng chân thành gì cả. Vẫn là em chân thành hơn, em tìm đồ cổ giúp chị là em tìm thật đấy ”
Giang Khê bật , xoa đầu nhóc, tiếc lời khen ngợi: “Ừ, A Tửu của chị là tuyệt nhất ”
A Tửu “hì hì” sung sướng, Giang Giang khen .
Bát Bảo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh lên, ngơ ngác A Tửu, thật hiểu nổi, xoa đầu thôi mà cũng vui đến thế ?
.
Rời khỏi tiệm đồ cổ của ông chủ Vương, Giang Khê tạm biệt nhóm Lý Thu Bạch cùng Chiết Chiêm, A Tửu và Bát Bảo thong thả bộ về Thập Nhị Kiều.
Đường phố về đêm chìm tĩnh lặng, ánh đèn đường vàng vọt, hiu hắt, chỉ bóng cô đơn độc đổ dài mặt đất.
Lúc ngang qua khu chợ đêm, một bà chủ quán xiên nướng còn sót dọn hàng thấy cô, khỏi thầm khen cô bé gan thật. Bà bụng nhắc nhở: “Đường vắng lắm , một cô bé như cháu nên đường lớn cho sáng sủa, nhớ cẩn thận nhé ”
Giang Khê đầu liếc Chiết Chiêm, A Tửu và Bát Bảo mà thường thấy , thầm nghĩ tới ba vệ sĩ, sợ gì chứ. Dù , cô vẫn mỉm cảm ơn lòng của bà chủ.
Cô định rời thì thấy A Tửu đang dán mắt mấy xiên cánh gà nướng thơm nức, nước miếng chảy ròng ròng: “Ực . Giang Giang, cánh gà nướng trông vàng ươm, chắc ngon lắm nhỉ? Ui cha ơi, nó còn đang xèo xèo tươm mỡ kìa ”
“Ực, thấy ngon ” Bát Bảo A Tửu tả mà cũng nuốt nước miếng ừng ực, thơm quá mất!
Thấy nhóc dụ dỗ đến cả Bát Bảo vốn chỉ mê châu báu cũng thèm thuồng, Giang Khê buồn bất lực. cô nỡ ép Bát Bảo nên đành gọi vài xiên nướng để thỏa mãn sự tò mò của cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-98.html.]
Trong lúc cô gọi đồ, A Tửu chú ý đến mấy con tôm hùm đất mà bà chủ nuôi trong bể nước. Lũ tôm nhảy tanh tách, giơ hai cái càng to tướng bò qua bò . Cậu nhóc tò mò, nhịn thò tay chọc chọc: “Giang Giang, con gì đây? Trông kỳ quái mà xí quá! “
“Đây cũng là đầu tiên Bát Bảo thấy tôm hùm đất. Cô bé đang mặc một bộ váy lộng lẫy thêu chỉ vàng hình hoa phù dung kiêu sa, liền mon men ghé sát bể kính, bắt chước A Tửu chọc chọc mấy con tôm.
Lũ tôm hùm đất cảm nhận đến gần, liền giương đôi càng to tướng lên kẹp tới. Một con kẹp trúng phóc bàn tay mũm mĩm của A Tửu, khiến bé đau đến mức hét oai oái, nhảy dựng cả lên. “Giang Giang cứu mạng, nó cắn con! “
Cảnh tượng A Tửu nhảy dựng lên, ngoài Giang Khê và mấy nữa thì ai thấy . Những khác chỉ thấy một con tôm hùm đất bỗng dưng lộn vài vòng rơi xuống đất, liền ngạc nhiên thốt lên: “Ủa, con tôm văng ngoài thế nhỉ? “
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó vì đau của bé, Giang Khê mím môi nén . Cô len lén liếc chỗ khác để tránh ánh mắt của mới hạ giọng : “Ai bảo em táy máy sờ nó gì? Đây là tôm hùm đất, càng của nó kẹp đau lắm đấy. “
“Trông nó xí đen thui, kẹp còn đau như thế nữa! “ A Tửu ôm lấy bàn tay đỏ ửng vì kẹp, mặt nhăn như quả táo tàu. Cậu bé nào thứ đó kẹp . Cậu nâng ngón tay lên thổi phù phù, đau đến mức hít một ngụm khí lạnh. Tê rần, đau quá mất.
“Xấu mã nhưng ăn ngon lắm. “ Giang Khê liếc mấy đĩa tôm hùm đất xào cay đỏ rực bàn của thực khách mà chút thèm thuồng. Cô liếc qua bảng giá, thấy chát một tẹo, nhưng nghĩ đến thu nhập dạo gần đây, cô mỉm với ông chủ cho một hộp mang về.
Ông chủ nhanh nhẹn chuẩn .
A Tửu Giang Khê với vẻ mặt tài nào hiểu nổi: “Xấu như chắc chắn là dở tệ! Chị đừng mua thì hơn. “
Giang Khê thấy nhóc sợ sệt như , bèn trêu chọc: “Em sợ thì thể ăn. “
“Con ăn , chị bắt ép con cũng ăn. “ A Tửu khoanh tay , chằm chằm mấy con tôm với vẻ mặt đầy ghét bỏ. Trông gớm ghiếc thế , chắc chắn là khó nuốt lắm!
“Tốt nhất là đấy nhé. “ Giang Khê gọi ông chủ thêm hai phần bánh dày chiên đường đỏ. Đợi tất cả đóng gói cẩn thận, cô mới xách về Thập Nhị Kiều.
Trong khu vườn phía tiệm đồ cổ, đèn đuốc thắp sáng trưng. Đào Ông chiếc ghế dài gốc cây lê, một tay cầm bình rượu, một tay gõ nhịp, miệng ngân nga một điệu hát vu vơ nào đó, vẻ mặc kệ sự đời, tiêu d.a.o tự tại.
Ngửi thấy mùi thơm, ông liền mở bừng mắt qua, thấy Giang Khê xách đồ ăn khuya về thì vui vẻ thẳng dậy: “Biết ngay là hai đứa sẽ mang đồ ăn khuya về mà, mùi như là đồ nướng xiên que? Đồ nướng mà nhắm với rượu của thì đúng là hết sẩy. “
“A Kiều mau ăn . “ Giang Khê đặt hết đồ nướng, tôm hùm đất lên bàn, đưa riêng phần bánh dày chiên vàng ươm, giòn rụm, rưới đầy sốt đường đỏ và bột đậu nành cho Chiết Chiêm: “Nè. “
Ánh mắt Chiết Chiêm dừng phần bánh tỏa hương thơm ngọt ngào, khóe miệng vốn mím chặt khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong nho nhỏ. Khi đường cong xuất hiện, khí chất lạnh lùng quanh cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Biết ngay là thể từ chối đồ ngọt mà.
Giang Khê nén nụ , đặt phần bánh dày còn lên bàn cho cùng ăn.
Ngọc Nương tính tình thanh lãnh, thích ăn những món nên vẫn ở lì trong phòng sách tranh ngoài. Ngược , A Kiều tinh thần phấn chấn mặt bên bàn, cầm một xiên cánh gà nướng lên từ tốn gặm, động tác tao nhã, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
A Tửu và Bát Bảo cũng mỗi cầm một xiên cánh gà nướng ăn ngon lành. Lớp da bên ngoài nướng vàng ruộm, bên trong thịt cực kỳ mềm ngọt, quyện với mùi thơm của thì là và các loại gia vị, ngon tả xiết.
Hai cái miệng nhỏ ăn đến bóng nhẫy. “Ngon thật đó. “
"